Rồi Mai Tôi Đưa Em – Tác Giả Bảo Phán ( Alain Bảo)

Tôi ngồi lặng lẽ, đôi mắt thả hồn trong một góc nhỏ lim dim thưởng thức bài nhạc Pháp “Mal” có nghĩa là “Đau” chơi bằng piano của Richard Clayderman.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ về bài viết rất hay và ngộ nghĩnh của Toại Khanh đăng trên một website phật giáo, tại cái góc đời quen thuộc trong quán cà fê đối diện trường học, mà tôi thường ngồi hàng giờ sau giờ làm việc.

Ở những bài viết của Toại Khanh tuy đơn giản nhưng thực tế và gần gũi với tôi nhiều. Bài tuỳ bút hôm nay của Toại Khanh có một tựa đề rất là lạ “Rồi Mai Em Đi”, thoáng đọc tôi có cảm giác tác giả là một trong những người yêu nhạc Ngô Thụy Miên-thơ Nguyên Sa, đọc kỹ lại tôi lại thấy tác giả hình như là một người yêu thích nhạc Trịnh Công Sơn, đi sâu hơn nữa vào bài tuỳ bút tôi lại có cái cảm tưởng đây là một nhà sư thi sĩ.

Tôi cũng đưa “Em” sang sông nhiều lần nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ có một ngày nào đó chính “Em Đi” hoặc chính “Tôi Đi”. Trong bài tuỳ bút có đoạn “Mai này nếu tôi đi không về, người khác biết có giữ lại bức tượng hay đem bán đổ tháo như một món đồng nát” làm tôi trầm tư không ít, tôi thoáng nhớ lại bài không tên số bốn của Ngô Thụy Miên:” Triệu người quen có mấy người thương, khi lìa trần có mấy người đưa”, Tôi cũng đi hết nữa đời rồi, có lẽ ngày tôi đi không về chắc cũng không khác gì lắm với bức tượng ngài Huyền Trang hay chính bản thân Toại Khanh.

Rồi mai tôi đưa em

Có khác là ngày tôi đi thì tôi thật sự không biết mình đi về đâu, nhưng ở Toại Khanh có lẽ tác giả biết, cái già ở nữa đời người của Toại Khanh thấm nhuần đạo vị, cái già của tôi là cái già cằn cỗi lăn lộn với đời.

Tôi đi qua sông bằng chiếc bè rồi mang nó đi luôn với “Em”, khổ thế đó bạn đọc! Toại Khanh thì sao? Có lẽ tác giả chẳng vướng víu gì khi qua sông? Hãy đọc đoạn này trong bài tuỳ bút “Rồi Mai Em Đi” của Toại Khanh:

“Mọi thứ tôi có được, suy cho cùng, chỉ là những thứ phải bỏ lại. Ai cũng biết nói danh lợi là phù vân, hay gì cũng là bè cỏ sang sông. Nhưng tận đáy lòng, mỗi người có thật sự nghĩ vậy không? Cứ nhìn cách thiên hạ đối nhân xử thế thì biết. Nhìn kẻ khác nằm xuống, ai cũng lén nghĩ còn lâu lắm mới đến phiên mình. Dù sự tự tin đó tuyệt không có chút gì làm bảo đảm,” tôi mĩm cười vì có nhiều lần tôi đã nghĩ còn lâu lắm mới tới phiên tôi đi, nhưng rồi thoáng đó thời gian trôi qua, tóc tôi đã bắt đầu bạc, tôi đã già, ngày tôi đi cũng không còn xa, không biết từ bao giờ tội lại thích những buổi chiều êm đềm tịch mịch, ngồi bên ly cà fê mocha nóng, đọc thơ văn Toại Khanh lắng nghe những nốt nhạc piano du dương của Richard Clayderman… Xin cám ơn Toại Khanh – Xin cám ơn đời – Xin cám ơn Richard Clayderman – Xin cám ơn Nguyên Sa – Ngô Thụy Miên – Cám ơn Trịnh Công Sơn…

Tội đứng dậy bước ra parking lot, lên xe nổ máy, tiện tay bỏ vào CD player bải nhạc “Rồi mai tôi đưa em”

Trời đã tối, nắng đã tắt, gió thu nhè nhẹ thổi vào xe, bên kia trường vài cô sinh viên đại học đang vui cười chuẩn bị vào lớp tối của trường đại học…Liệu các cô có biết rằng một ngày nào đó không xa lắm rằng “Rồi Mai Em Đi” không…

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s