Chương 4: Xóm Chùa – Truyện dài by Alain Bảo Phán

Chương 4:

Trưa nay trời nắng nhè nhẹ lại thoang thoảng gió mát, thằng Hòa cảm thấy lâng lâng yêu đời lạ. Nó vừa thọc tay trong túi quần, vừa huýt sáo đi lang thang. Hòa vui vì đã làm rất tốt tất cả bài kiểm tra cuối học kỳ. Nó nhẹ nhỏm rảo bước, vừa đi vừa lấy chân đá những hòn sõi lăn lóc trên đường, đôi mắt lơ đãng nhìn phố xá .

Sài Gòn vào những năm sau 1975 đất rộng người thưa, đường phố buồn tẻ hoang vắng. Sau ngày miền nam bị đổi chủ,dân chúng sống trong trạng thái bấp bênh lo sợ. Chính quyền mới thay đổi chính sách như chong chóng. Đời sống bấp bênh, tương lai mù mịt. Người dân đua nhau vượt biên vượt biển tìm đến vùng đât tự do, hầu mong có một đời sống dễ thở hơn. Họ mong thoát khỏi kiếp sống ngột ngạt, kèm kẹp đầy xoi mói của chính quyền . Quán cafe mọc lên như nấm, là tụ điểm giải sầu nghe nhạc của nam thanh nữ tú thời bấy giờ.

Đi ngang cafe Duyên, thằng Hòa tần ngần đứng nhìn vào trong, rồi nó gọi lớn:

            – Tài ơi, có nhà không ?

Giờ này trời mới quá trưa , nên trong quán vắng vẻ không thấy bóng ai. Hòa đứng đợi một chút, rồi toan quay mình bước đi, thì bóng chị Hồng, chị của thằng Tài bổng xuất hiện từ quầy tính tiền. Chị Hồng trông thật đẹp và thật mốt, tóc xù lông nhím, quần phồng ống túm, áo sơ mi trắng, vừa vén tóc vừa trả lời:

            – Tài, nó vừa mới đi đâu đó em. Em ngồi đợi một chút, nó về ngay.

Thằng Hòa hơi do dự, rồi ngồi xuống chiếc bàn phía ngoài:

            – Dạ, em đợi một chút. À ! Chị đi đâu mà diện đẹp dữ vậy ?

Chị Hồng mỉm cười:

            – Đâu có đi đâu. Chị coi quán cafe nên phải ăn mặc chút thôi. Chị Hồng vừa lau mấy chiếc tách vừa sắp xếp bàn ghế, rồi liếc nhìn Hòa:

            – Em uống nước chanh nhe! Để chị xuống bếp pha.

Thằng Hòa không khách sáo nhanh nhẩu trả lời:

            – Dạ chị nhớ cho nhiều đá, nhiều đường và ít chanh.

Đường phố lác đác khách bộ hành dọc hai bên hè. Dòng xe cộ một chiều lưa thưa vài chiếc xe đạp. Thỉnh thoảng, một vài người lấm lét vội vàng nhảy xuống, dắt xe đi bộ ngược chiều. Xa xa, người công an áo vàng nón cối đứng rình sau góc cây bên đường, ném theo một cái nhìn bực tức và tiếc rẻ. Thằng Hòa chậm rãi nhấp một miếng nước chanh, tò mò quan sát cảnh tượng “mèo rình chuột”. Chị Hồng lúc này đã xong việc, đang dọn dẹp chuẩn bị cho quán. Chị kéo chiếc ghế ngồi cạnh bên Hòa từ lúc nào:

            – Bữa nay sao đi học về sớm vậy em ?

Hòa nhìn chị cười:

            – Dạ , bữa nay thi xong được về sớm. Ủa thằng Tài nó đi đâu vậy chị ?

            – Nó lên phường em ơi. Chị Hồng trả lời với vẻ lo lắng. Thằng Hòa nghe vậy cũng giựt mình. Nó vội vàng hỏi:

            – Chắc nghĩa vụ quân sự của thằng Tài, phải không chị? Không chờ chị Hồng trả lời, nó thở dài:

            – Hôm bữa phường đội cũng gọi em lên khám nghĩa vụ.

Chị Hồng chặc lưỡi:

            – Chắc tụi nó muốn ăn tiền. Chứ gia đình chị thuộc diện gia đình sĩ quan ác ôn chế độ cũ , đâu có đủ tiêu chuẩn đi bộ đội.

            – Đúng rồi chị, gia đình em cũng vậy. Nhưng để chắc ăn, hôm bữa mẹ em phải bán hết đồ đạc, gom góp mượn tiền trong họ hàng, mới đủ một chỉ vàng để đưa cho phường đội trưởng.

Chị Hồng gật gù đồng ý:

            – Chắc tối nay chị phải ghé nhà phường đội trưởng để lo lót. Cầu trời cho họ để yên thằng Tài.

Hòa chậm rãi uống hết ly nước rồi vươn vai đứng dậy, kéo ghế xếp ngay ngắn:

            – Từ hồi mẹ em đưa cho tụi nó 1 chỉ vàng, em đâu còn bị kêu lên phường nữa. Chị cứ yên tâm.

Không đợi chị Hồng trả lời, Hòa tiếp :

            – Thôi em đi đây một tí, bữa khác gặp lại. Chị nói Tài có em ghé.

Thằng Hòa lầm lủi lang thang từ con đường này đến khu phố khác. Nó vừa đi vừa suy nghĩ về câu chuyện “nghĩa vụ quân sự” . Ở cái tuổi 17 bẻ gảy sừng trâu, Hòa bắt đầu mang máng hiểu ra xã hội chủ nghĩa không chấp nhận những gia đình thuộc diện quân đội miền nam như Tài và Nó.

Sài Gòn lúc này đầy ca nhạc, phim chui của các nước phương tây. Nhà nhà thi nhau xem phim lậu bằng những đầu máy video cũ kỹ. Các cơ quan thì tranh nhau chiếu đủ loại phim. Một công hai việc : vừa kiếm tiền cho thủ trưởng vừa giải trí cho cán bộ công nhân viên.

Chợt từng cơn gió mạnh thổi đến, mây đen từ đâu che kín cả bầu trời , bụi bay loạn xạ trên không trung, hàng cây xào xạc nghiêng theo gió. Một tia chớp sáng rực bầu trời, rồi từng hạt mưa nặng bất ngờ đổ ào ạt. Hòa vội chạy sát vào tường, rồi cắm đầu chạy thật nhanh về phía Hội Việt Mỹ. Nó mua vội một vé rồi mò mẫm trong bóng tối, vào xem một bộ phim Mỹ nổi tiếng.

Căn phòng chiếu phim nhỏ nhắn nhưng khá đông khán giả.  Thấy hàng ghế trước còn trống một chỗ, Hòa cúi thấp người len lõi vào hỏi:

            – Dạ, có ai ngồi ở đây không chị ?

            – Anh cứ tự nhiên, không có ai ngồi đó đâu ạ. Cô gái ngồi cạnh bên quay lại trả lời, rồi tiếp tục chăm chú theo dõi màn ảnh phía trước.

Bộ phim khá dài khoãng hơn 2 tiếng, hay và tình tiết. Thằng Hòa theo dõi đến tận cuối chương trình, say mê nhịp nhịp theo tiếng nhạc, nó chăm chú cố gắng nhớ tên của các tài tử điện ảnh. Dịp khác nó sẽ kiếm những bộ phim khác có những tài tử này đóng.

Hòa là người sau cùng bước ra khỏi rạp. Bên ngoài mưa cũng chưa tạnh, nó xoa tay vào túi quân rồi đứng dưới mái hiên. Từng hạt mưa nhỏ nhè nhẹ hất vào mặt, vài ngọn gió lùa thổi mạnh làm thằng Hòa hơi co người lại.

Chợt có một tiếng than nho nhỏ thật nhẹ:

            – Mưa gì mà lâu quá ! không biết khi nào tạnh.

Hòa quay người lại, sau lưng nó là một cô gái mắt xanh lơ, tóc màu nâu vàng. Nó hơi nhíu mày rồi hỏi một cách tư nhiên:

            – Ủa cô hình như hồi nảy ngồi cạnh tôi trong rạp hát ?

Cô gái chớp chớp cặp mắt xanh thật đẹp, nở một nụ cười thật tươi:

            – Dạ đúng rồi. xin lỗi anh lúc nãy em mãi mê xem phim nên trả lời hơi gắt.

            – Oh không có chi em. Nói xong nó nhìn kỷ vào khuôn mặt lai tây của cô gái rồi thốt lên:

            – Wow, em đẹp quá. Hồi nảy tối quá nên anh không thấy rõ.

            – Cám ơn anh. Em lai Mỹ.

            – Hèn chi !

Trời lạnh mưa phùn lất phất cộng vào 2 người nói chuyện rất tự nhiên, làm cho Hòa và cô gái cảm thấy thông cảm gần gủi hơn. Hòa cong tay vào bẻ mấy đốt xương nghe lốp cốp, rồi nó đề nghị:

            – Hay là mình ngồi trong bực thềm sát rạp hát để mưa khỏi tạt.

            – Dạ em cũng tính vậy. chứ đứng ở đây lạnh quá.

Thế là hai đứa vào ngồi sát trong bục của hiên rạp. Thằng Hòa lịch sự mời cô gái ngồi bên trong:

            – Em ngồi trong chắc ấm hơn.

            – Dạ cám ơn anh.

            – Em mấy tuổi rồi ? lai mỹ sao không có một chút gì giống Việt Nam vậy !

            – Dạ 16 tuổi. Nhiều người cũng nói em giống Mỹ nhiều hơn Việt Nam.

            – Anh 17 tuổi. À, Nhà em ở đâu vậy, gần đây không ?

Cô gái mở to mắt, cười thật tự nhiên, hàm răng trắng đều như hạt bắp:

            – Dạ em ở chung với tụi bạn em. cũng là con lai ở đường Lê Lợi. Họ tập trung tụi em ở đó để chuẩn bị qua Mỹ.

            – Em không còn mẹ hay bà con gì hả.

            – Mẹ em mất sau khi bị đuổi lên vùng kinh tế mới. Sau đó em lang thang bụi đời nhập bọn với đám con lai sống dọc theo bùng binh Sài Gòn, rạp Rex.

Thằng Hòa chợt nhíu mày giọng xuýt xoa:

            – Mãi nói chuyện mà quên hỏi tên em. Anh tên Hòa.

            – Em tên Thủy. Tụi bạn lai em thường gọi là Thủy Juliet. Hòa nheo mắt nhìn kỷ, rồi hạ giọng:

            – Ừ há, em giống Juliet thiệt. có điều tóc em vàng , còn Juliet tóc đen hơn.

            – Nhà anh Hòa xa không ?

            – Cũng không xa lắm. Nhà anh ở trong khu xóm Chùa ở gần đài phát thanh và đài truyền hình. Hôm nay anh thi học kỳ xong, nên lang thang đi bộ khắp đường phố Sài Gòn.

            – Chà anh cũng bụi đời ghê há.

            – hehehe, có máu lãng tử mà. Thỉnh thoảng anh lái xe đạp vòng vòng bùng binh có thấy đám con lai tụ tập ngoài đó. chắc có em trong đó.

            – Dạ chắc có, tụi em sống chung như một đại gia đình. Hơn nữa đâu có làm gì, chỉ học Anh văn rồi chờ lên máy bay đi Mỹ.

            – Công nhận em đẹp thiệt, Thủy à. Hòa tấm tắc khen.

            – Trời anh quá khen! Đám tụi em có nhiều đứa còn đẹp hơn em nhiều. Hay là hết mưa một chút anh ghé thăm tụi em chơi.

Hòa reo lên:

            – Đi liền bây giờ nha. Mưa cũng bớt nhiều rồi, mà đi dưới mưa vui lắm.

Thủy bổng cúi xuống, cặp mắt long lanh:

            – Anh không sợ mấy đứa con lai sao ? tụi em hay bị người ta nhìn bằng đôi mắt tội nghiệp lẫn khinh khỉnh. Xã hội Việt Nam coi con lai tụi em như một loại người thừa thải nữa nạc nữa mỡ.

Hòa xúc động vội trấn an:

            – Trời, ai mà nghĩ gì kỳ vậy. Đi với một cô gái đẹp như em là hân hạnh lắm rồi. kệ người ta muốn nói gì thì nói. Anh không có quan tâm.

Thủy Juliet nhìn Hòa với cặp mắt cám ơn:

            – Anh tự nhiên và thoải mái quá, không như đám con trai choai choai ở ngoài Nguyễn Huệ hay trêu chọc và luôn tìm cớ gây sự với tụi em.

Thế là buổi chiều hôm đó thằng Hòa và Thủy đi bộ về khu nhà nơi Thủy ở. Hai đứa tung tăng như 2 người bạn đã quen lâu lắm rồi. Đi ngang nhà thờ Đức Bà, Thủy bổng tự nhiên nắm tay Hòa dừng lại:

            – Anh Hòa chờ chút, em cầu nguyện một chút.

Không đợi Hòa trả lời, Thủy bước thật nhanh tới bức tượng, mắt khẻ nhắm,hai tay chấp lại nghiêm trang nhìn Đức Mẹ. Mái tóc dài vàng ướt mưa, khuôn mặt tây phương Juliet đẫm nước. Mưa bay gió thổi tạt mạnh vào chiếc áo thun trắng, quần jean bạc màu của Thủy, nhưng cô vẫn đứng yên miệng mấp máy thành khẩn.

Đợi Thủy cầu nguyện xong, Hòa tò mò hỏi:

            – Em cầu nguyện chuyện gì vậy ?

            – Dạ, em cầu Đức Mẹ cho em sớm gặp Ba em bên Mỹ. Ông là Phi Công Mỹ.

Hòa chợt im lặng:

            – Ba anh cũng đang ở bên Mỹ. Anh cũng mong sớm được đi Mỹ. Chứ ở đây anh cũng không biết làm gì. Chế độ mới không chấp nhận gia đình anh.

            – Em cũng vậy.

Suốt đoạn đường còn lại, từ Tự Do xuống Lê Lợi cho đến khu nhà Thủy ở, 2 đứa không nói thêm lời nào. Chúng lặng lẽ bước đi như những bóng ma lạc loài cùng số phận trong chế độ xã hội chủ nghĩa ưu việt.

Có một điều Hòa không ngờ là, đó là lần đầu cũng là gần cuối nó gặp Thủy. Vài tuần sau đó khi đi lang thang bụi đời dọc đường Nguyễn Huệ, Thủy bị một đám công an áo vàng uy hiếp bắt vào đồn, viện cớ cô gây mất trật tự công cộng.

Khi vào đồn, trước sắc đẹp lộng lẩy, thân hình nẩy nở của một cô gái lai mới lớn. Bọn công an thay nhau hảm hiếp và bức hại cô đến chết. Sau đó chúng la toáng lên là cô tự tử vì dùng thuốc phiện nhiều quá.

Đám tang của Thủy Juliet diễn ra trong cô độc và buồn tẻ, thằng Hòa là người duy nhất An Nam 100%, lạc giữa đám con lai đen trắng. Hòa thất thần đứng trước quan tài, đôi mắt đỏ hoe, nó thì thầm trong nghẹn ngào:

            – Thủy ơi, em ở trên kia thiên đàng bình an nhé. Lũ công an áo vàng là một đám tàn ác vô thần, chắc chúng không có nghe đến lời cầu nguyện của em với Đức Mẹ. Mong em ở cõi vĩnh hằng tha thứ cho bọn chúng.

Kể từ đó người ta thấy thằng Hòa lớn hẳn lên, nó không còn hồn nhiên đùa giỡn hoặc lang thang xuống Xóm Chùa nữa. Nó không còn ham học, chỉ lẩn quẩn trong nhà chuyên luyện tiếng Anh. Những buổi tối cúp điện xóm chùa, nó thường ngồi im lặng bên thằng Nam, con Hiền, thằng Cường. Tụi bạn năn nỉ cạy miệng hỏi lắm, thằng Hòa chỉ trả lời ngắn gọn : “Tao muốn đi Mỹ, nên bây giờ hết hứng đàn hát.”

Hết Chương 4.

Xin đón đọc chương 5,6,7,8,9,10 trong Truyện Dài “Xóm Chùa” của Alain Bảo Phán sẽ xuất bản cuối năm 2021, đọc giả sẽ được dẫn dắt theo từng câu chuyện cuộc đời của thằng Hòa và Xóm Chùa theo dòng thời gian.

Chân Thành Cám Ơn – Tác Giả: Alain Bảo Phán

eBooks/Books của Tác giả trên kệ sách của Amazon:

1. Book/eBook/Audio về triết lý/truyện/âm nhạc và những chuyện chung quanh cuộc sống chung ta:

– Trong Vòng Tay Lạ (Tiểu Thuyết) : https://amzn.to/30pVkJu

– Shadow in Time – Đi Tìm Kỷ Niệm – Alain Bảo Phán (Truyện Ngắn Song Ngữ Anh Việt) : https://amzn.to/2ObtDkY

– Halloween with Alain Bao Phan: Bikini Girl – End of the Hallway (Song Ngữ Anh Việt) : https://amzn.to/3t0LlXb​ – Tuyển Tập Truyện Ngắn: Nước Mắt Mùa Đông: https://amzn.to/30rMT06

2. Website của tác giả: – https://alainbaophan.com/​ – https://trongvongtayla.blogspot.com/​ – https://nuocmatmuadongcom.wordpress.com/

3/ Kênh Facebook – https://www.facebook.com/alainbaophan/

4/ Kênh Youtube: – http://bit.ly/3rxmj1u

5/ Kênh Twitter: Twitter: http://www.twitter.com/alainbao

6/ Kênh Instagram: – Instagram: http://www.instagram.com/alainbao

7/ Email liên lạc: – Mail to: nguyenphucbaophan@gmail.com hoặc alainbp2000@gmail.com

8/ Post Office liên lạc : Alain Bảo PO BOX 71595 Las Vegas, NV 89183 Thank You Very Much

Leave a comment