Quí anh chị em nào muốn xem Chương 1 xin vào link này https://alainbaophan.com/2020/11/20/xom-chua-truyen-dai-by-alain-bao-phan-moi-thang-dang-1-ky-ky-1/
Tuổi thơ thật đẹp phải không quí anh chị em. Có bao giờ chúng ta lắng động tâm hồn để 1 thoáng nhìn lại tuổi thơ hồn nhiên. Xin mời quí anh chị em theo dõi Chương 2 CỦA truyện dài ” Xóm Chùa”
Chương 2:
Quán phở đầu xóm chùa, đường Đinh Tiên Hoàng chiều nay thật đông khách. Hòa đứng chen chân với đám thực khách chờ đến lượt mình. Nó nhìn khói bốc nghi ngút từ những tô phở nóng hổi, bụng thì cứ sôi lên, miệng thì cứ luôn liếm nước bọt. Tô phở đối với nó là một cái gì cao sang, thượng hạng xa xí phẩm. Bà chủ quán mập mạp béo tròn múc đầy nước phở vào tô, nhìn Hòa thương hại:
– Hôm nay bác cho thêm 2 muổng.
Hòa mừng rỡ rối rít:
– Dạ con cám ơn. Nói xong nó cầm lấy lon đựng nước phở, cẩn thận đặt vào túi xách, rồi sung sướng bước về nhà.
Nồi cơm độn khoai sắn bo bo, lẫn lộn với cám được chia thành 4 phần bằng nhau. Anh em Hòa chậm rãi chan từng muổng nước phở hòa lẫn với nước mắm vào trong chén. Chỉ thoáng một chốc, nồi cơm lẫn nước phở đã được dọn sạch sành sanh. Hòa vừa liếm mép vừa xoa nhẹ cái bụng chưa no lưng lửng của tuổi đang lớn. Nó lấy chiếc muổng cafe cạo sạch những hạt cơm còn dính trong nồi. Trộn cơm cạo với vài giọt nước mắm còn dính lại, Hòa đưa nhanh vào mồm. Ăn xong miếng cuối cùng, thằng Hòa vẫn còn đói lắm. Nó rụt rè hỏi mẹ nó:
– Còn cơm không mẹ ?
Mẹ nó lắc đầu thở dài:
– Hết rồi con. Ngày mai đầu tháng nhà nước mới phát.
Hòa im lặng không nói gì. Nó mong cho hôm nay qua thật nhanh, để sáng sớm rủ hai anh em thằng Nam con Hiền, ra trụ sở phường sắp hàng lảnh nhu yếu phẩm và lương thực.
Cơm nước xong, Hòa lùa đám gà tre vào chuồng. Bầy gà hơn chục con lăng xăng cục ta cục tác là niềm vui của nó. Con gà trống mồng dâu cựa dài vừa dùng để đạp mái, vừa dùng để đem đá chọi. Hòa nhốt riêng nó vào một lồng. Nó vừa mân mê ngồi chuốc cựa, vừa mênh mang nghĩ đến những pha đá gà độ sắp tới.
….. Tiếng gọi giật ngoài cửa làm Hòa giật mình:
– Này, có ai ở nhà không đấy ?
Hòa ngừng làm việc rồi nhìn ra cổng, nó hơi chau mày:
– Có bà ngoại ở nhà. chú Tánh.
Chú Tánh công an khu vực có cái giọng đục đục khàn khàn nữa Quãng Trị, nữa Quãng Nam thật khó nghe. Cứ mỗi chiều tối vào giờ cơm là chú lò mò tới. Cái hàm răng vẩu vàng khè ám thuốc lào lâu lâu cứ nhe ra, là nổi ám ảnh của bọn trẻ xóm Chùa.
Hòa thừa biết chú Tánh ngoài cái cớ phụ ghé thăm ăn cơm chùa, cái cớ chính là chú muốn dê mấy chị em họ của nó. Nó kêu lớn:
– Ngoại ơi, có chú Tánh công an khu vực tới.
Mấy chị em họ của Hòa đang ngồi giặt đồ ngoài sân,vội vả chạy vào phòng đóng cửa. Chị Diệp chị họ của Hòa đẹp nổi tiếng Hoa Khôi ở cả vùng này. Công an bộ đội dân phòng quận phường, cứ nườm nượp mượn cớ ghé thăm tán tỉnh.
Biết Hòa hay ngồi trước cổng, chị Diệp nhiều lần đã dặn nó:
– Hòa. Khi nào có mấy thằng công an bộ đội tới, thì nhớ báo cho chị biết.
Thằng Hòa nhiều lúc bực mình, nó hỏi lại:
– Sao chị không nói thẳng với nó.
– Đâu được, nó là công an.
Hòa im lặng. Nó hiểu rằng đối với nhân dân, công an là cái gì lớn lắm có uy lắm, không thể cải lời họ được.
Nhiều lúc chú Tánh ăn cơm xong, cứ ngồi lê la tán chuyện với mấy bà chị họ mãi đến khuya mà chưa chịu về. Đến nỗi bà ngoại Hòa phải đuổi khéo:
– Thôi gần giới nghiêm rồi, chú Tánh về đi mai công tác sớm. Thế mà lần nào cũng vậy, gã công an khu vực vẫn trơ trơ ngồi lì quá nữa đêm…
Ngôi nhà gạch mái ngói của ông bà ngoại , xây thành nhiều phòng nhỏ theo chiều dọc. Mỗi phòng là một gia đình. Ngoài bốn gian lớn nhất do Ngoại, các dì và gia đình Hòa ở. Các phòng còn lại thì cho thuê. Chung quanh nhà trồng các loại cây ăn trái đủ loại. Tiền thuê hàng tháng là lợi tức chính cho ông bà ngoại.
Ngồi trên nóc nhà bếp vừa chấm những miếng xoài với bịch muối tiêu, Hòa khoan khoái nhìn chung quanh. Giữa trưa hè oi bức, cả xóm trên dường như trốn cả vào trong. Thỉnh thoảng một vài đứa học sinh về muộn đi thật nhanh vào hẻm. Cây xoài nhà ngoại nổi tiếng ngon và sai trái cả vùng. Thằng Hòa phải nghiên cứu thật kỷ hơn tuần nay, để có dịp leo lên hái khi bà ngoại nó đã ngủ trưa. Nó đang rón rén bước nhẹ trên ván tôn, đưa tay bẻ những quả xoài chín mọng nằm phía ngoài. Bổng nghe cái “bộp”, tiếng con gái kêu lên :
– Ai da !
Hòa nhìn xuống đường hẻm, nơi quả xoài vừa mới rụng. Con Linh học cùng trường đi học về đang xoa đầu, ngẩng lên nhìn. Trái xoài vừa to vừa nặng rớt trúng đầu chắc là đau lắm, con nhỏ vừa ôm đầu vừa khóc . Hòa sợ hải rối rít:
– Xin lỗi, xin lỗi. Tự nhiên nó rớt, chứ tôi không cố ý. Con Linh vừa ôm đầu vừa khóc to lên. Hòa nhanh chóng tụt xuống, chạy nhanh vào nhà lấy vội chai dầu cù là. Nó xoa dầu ào ào lên đầu con nhỏ. Một lát sau, Linh ngưng khóc. Con nhỏ lượm ngay trái xoài vàng chín vừa rơi trên đầu nó, giọng tỉnh bơ:
– Cho Linh trái này nghe.
Thằng Hòa ngạc nhiên, nó không hiểu tại sao con Linh mới khóc mà lại cười nhanh vậy:
– Ừ lấy đi. muốn ăn nữa không, để tôi hái thêm. Con Linh không trả lời, nó hỏi:
– Có muối không ?
Hòa phì cười:
– Vậy thôi vô đây ăn luôn đi.
Nhìn con Linh ngồi nhai những miếng xoài ngon lành dưới tàng cây vú sữa trước nhà, Hòa cảm thấy vui vui. Nó quen thân con Linh qua bài vở, mượn sách và những buổi lảnh thưởng chung trong trường. Gia đình Linh nằm ngay giữa xóm chùa, bao gồm bốn chị em,không chơi với ai trong xóm. Ông Hai ba nó cấm tuyệt các con giao du với bọn trẻ xóm chùa. Thằng Hòa là ngoại lệ duy nhất được chơi với Linh.
Nuốt vội miếng xoài, Hòa tò mò hỏi con Linh:
– Ủa sao ba Linh cho Linh chơi với tôi vậy.
Con Linh đưa tay vén mái tóc, nhỏe miệng cười:
– Chắc tại Hòa siêng học.
Hai đứa trạc tuổi nhau cùng học lớp 10. Khác với những đứa con gái cùng tuổi, con Linh cao nhòng ốm nhom , thân hình chưa phát triển tuổi dậy thì. Khuôn mặt con Linh xinh xắn, đôi mắt thông minh láu lỉnh nam tính. Có lẻ điều này làm con Linh khác hẳn với các bạn gái cùng trang lứa.
Thằng Hòa chạy vào nhà bưng một ly nước và ngồi bệch xuống thềm. Nó đưa ly nước cho Linh:
– Uống nước đi. Ủa sao hôm nay đi học về trể vậy.
– Ồ! Tôi ở lại hỏi bài.
Thằng Hòa nhìn con Linh tò mò, rồi đột ngột chuyển hướng:
– Sao hồi nảy đang khóc hu hu, mà cười nhanh vậy. Con Linh một thoáng bẻn lẻn, đôi má chợt ửng đỏ nhìn xuống. Hòa theo dõi dáng điệu của con Linh. Lần đầu tiên nó thấy con Linh mắc cở. Nó thấy con Linh có cái gì ngồ ngộ mà nó rất thích, khác hẳn cảm giác nói chuyện với mấy đứa con gái khác.
Một giọng la lên thật lớn bên ngoài sân, làm Hòa giựt mình:
– Tình nhe ! Hai anh chị ăn xoài tâm tình dưới gốc cây vú sữa nhe ! Thằng Cường đi đâu về, ngồi trên xe đạp ngừng ngay trước cổng nhà, nhìn vào nhe răng cười.
Con Linh bối rối đứng lên, cầm cặp táp bước thật nhanh.
– Thôi Linh về.
Đi ngang thằng Cường, nó lườm rồi nói nhanh:
– Đừng có nói bậy.
Thằng Hòa tỉnh bơ ngồi nhai xoài tiếp, nhìn thằng Cường hỏi:
– Mày đi đâu về đó ? Ăn xoài không ? Cường thản nhiên dẫn xe đạp vào sân, rồi ngồi xuống bóc miếng xoài bỏ ngay vào mồm. Nó vừa cười vừa nhìn Hòa:
– Nhà có xoài cũng lợi hả. Con gái nó thích xoài.
Thằng Hòa gật gù tỏ vẻ tán thành:
– Hay là bữa nào tao cho mày mấy trái, mày đem qua cho con Lan.
– Nó đâu có thích tao. Nó thích mấy đứa lớn tuổi thôi. Thằng Cường vừa nhai miếng xoài ,vừa lấy tay chùi miệng:
– Con Linh coi được đó. Học giỏi xinh xắn, chỉ tội người gì mà thẳng băng. Con gái 16-17 tuổi mà không có ngực.
Thằng Hòa nhìn thằng Cường, rồi trầm ngâm :
– Chắc từ từ nó mới có. Ai như con Lan ngực to đùng. Rồi không đợi Cường trả lời, Hòa nhíu mày:
– À chắc mày thích mấy đứa con gái ngực to hả. Thằng Cường chưa kịp trả lời, thì tiếng chị Thúy chị thằng Cường vang lên từ nhà nó:
– Cường ơi, mày đâu rồi.
Thằng Cường làu bàu đứng dậy :
– Mới đi một tý là réo. Chị Thúy từ bên kia nhìn sang sân hỏi:
– Thế mày mua rau muống chưa ? Bố mẹ hôm nay đi làm về sớm đấy. Thằng Cường tay cầm bó rau muống dắt xe vào nhà, nhìn chị Thúy nhăn nhó:
– Ngày nào cũng ăn rau muống. Hết rau muống xào lại rau muống luộc. Chị Thúy không nói không rằng đóng cổng lại, rồi trừng mắt nhìn thằng Cường:
– Tao nấu cho ăn là may rồi. Muốn ăn món khác thì mày nấu đi.
Bên sân này, thằng Hòa dọn dẹp vỏ xoài rồi treo võng nằm đong đưa lim dim giữa hai cây vú sửa. Nó nhắm mắt cười một mình, khi nhớ lại khuôn mặt vừa cười vừa khóc của con Linh. Tiếng bà ngoại nó lanh lảnh giữa trưa hè:
– Đứa nào hái hết mấy trái xoài chín rồi.
Tiếng thằng Bi, em út của thằng Hòa vang lên:
– Hồi nảy con thấy anh Hòa ngồi ăn xoài với bạn.
Thằng Hòa vừa nghe tới đó, nó nhảy vụt khỏi chiếc võng, lượm đôi dép rồi mở cổng chạy thẳng ra đường,hướng về xóm chùa. Vừa mệt vừa buồn ngủ, Hòa chạy chun vào chánh điện của chùa rồi nằm vật sau bức tượng Phật. Tiếng ê a tụng kinh chen lẫn tiếng lóc cóc gỏ mõ của Bà Tám Dao Phai nhanh chóng đưa thằng Hòa vào giấc ngủ. Con chó bông nhà chùa nhìn thằng Hòa ngủ say sưa gầm gừ sủa ăng ẳng. Ngoài hẻm xóm, bà gánh hàng rong chè đậu đỏ cất tiếng rao ngọc như mía lùi:
– Ai ăn chè không ? Chè đậu đỏ bánh lọt vừa ngon vừa mát đây.
Cái chất giọng ngân vang, trầm bổng đó đã làm xao động cái không gian êm ả giữa trưa hè như có chút gì bâng khuâng, xao xuyến. Tiếng rao gợi lên một miền ký ức tuổi thơ và một tình quê êm ả âm điệu duyên dáng, mượt mà, văng vẳng từ đầu thôn đến cuối xóm.
Hết Chương 2 (xin đón đọc chương 3)