Novels and Stories

CHIỀU THÁNG TƯ !

Nắng đã tắt, mặt trời lặng lẽ chìm sâu dưới chân núi, đường phố xe cộ đông đúc, hình như mọi người đang vội vàng và vội vã trên đường đi làm về cho kịp bữa ăn tối.
Hắn ngồi đó đăm chiêu, thả hồn về một phương trời thân quen, nhưng bổng trở nên xa xôi, lạnh lẽo trong ký ức từ thuở nào. Ly cà phê frappuccino caramel nóng và dịu ngọt, cũng không làm trái tim hắn bớt nguội lạnh.

ALAIN BAO

ALAIN BAO

Tháng tư mỗi năm đánh dấu thêm một chặng đời lưu lạc tha hương nơi xứ người, tóc đã bắt đầu có vài sợi bạc, mắt đã quầng thâm và hằn sâu vết chân chim mỏi mệt, bao nhiêu năm đã trôi qua, mà quê hương và dân tộc cứ chịu mãi từ cơn đọa đày lầm than này, đến cơn bạo lực dẫn đến đói nghèo khác.
Cuộc sống ở Mỹ quay cuồng đến độ chóng mặt, có nhiều lúc Hắn không còn nhớ, hoặc không muốn nhớ rằng hắn còn có một quê hương, một quê hương mà hắn đã đứt ruột đứt gan bỏ ra đi để tìm lấy tự do, tương lai và miếng cơm manh áo.
Hắn đi dọc con phố từ tiệm Starbuck đến các tiệm quán ăn giải khác khác trong khu phố thương mại gần nhà, trời đã ngã về chiều, cơn gió sa mạc thỉnh thoãng rít từng cơn, se sẽ lạnh buốt giá tâm hồn người viễn xứ.


Mới đó mà 23 năm, tóc hắn đã ngã màu, tâm hồn đã nguội lạnh, đôi mắt ngày xưa mơ màng và nghệ sĩ bây giờ vẫn đục như người mất hồn.
Sự chờ đợi mãi cho một quê hương tươi sáng và đẹp đẻ đã làm con người hắn mòn mõi, Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời, cố gắng hình dung một ngày năm ấy tháng 4, hắn cùng gia đình vội vả bỏ chạy quê hương, bỏ lại những kỷ niệm, những hàng dừa, bãi biễn, bà con và bạn bè, để đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa lạ, mà ngay cả trên quê hương hắn cũng không hề có, và không dung chứa gia đình hắn.
Hắn không phải là nhạc sĩ, không phải văn sĩ, lại càng không phải thi sĩ, đễ đủ khả năng diễn tả nỗi ngậm ngùi trống vắng của một kẻ tha hương… Hắn vẫn là một người Việt Nam đơn độc như người lữ hành lang thang trên xứ lạ quê người
Hắn uống 1 lượt 3 ly frappuchino caramel uống cho quên những niềm đau chôn dấu, cho nhớ rằng đâu đó hắn vẫn còn có một quê hương Việt Nam đọa đầy.

Mây lững lờ trôi, hồn ngây dại
Tha phương lạc bước, ngộ cố tri
Tháng tư vụt đến, tim đau nhói
Quê hương ơi, anh bỏ sao đành.


Ngày 4 tháng 4 năm 2013
Bảo Phán (Alain Bảo)

——————————————————————————————

Ngăn Cách

Ngôi chùa nhỏ nhưng thật nhộn nhịp. Ngoài bãi đậu xe, bên lề đường, trong sân, tại chánh điện, dưới bếp… đâu đâu cũng là người. Cụ ông, cụ bà, thanh nam, thiếu nữ, và ngay cả các em bé trong những chiếc áo dài nhỏ xíu xinh xắn cũng náo nức đến chùa đón lễ Vu Lan. Càng ngày những người trẻ ở đây càng thích tham gia vào những buổi lễ ở chùa như lễ Vu Lan hay Phật Đản, mà không còn chỉ là những ông bà cụ lớn tuổi như xưa nữa.

Huyền khó nhọc lắm mới chen được vào chánh điện. Khói hương nghi ngút. Cũng may chưa tới giờ đảnh lễ. Huyền rất ngại nghe tiếng chuông chùa và những lời tụng kinh. Gia đình Huyền theo đạo Phật. Tuy thế Huyền không mấy quan tâm về việc đi chùa thắp hương, ăn chay, hay tụng kinh niệm Phật… Huyền lúc nào cũng một lý lẽ: Phật tại tâm. Nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay Huyền lại bị Dana thuyết phục: “Sis Huyền, tới chùa với Na chiều nay đi, chiều nay thầy làm lễ Vu Lan, sẵn thắp nhang cho Mẹ sis, và dự lễ ra trường của Na luôn”. Na, cô bé mười tám tuổi vừa tốt nghiệp High School, hôm nay lại được “tốt nghiệp” lớp Việt Ngữ tại chùa này. Na theo học Việt ngữ tại chùa đã nhiều năm rồi. Huyền biết cô bé ba năm về trước, khi Huyền đang còn là cô giáo dạy Việt ngữ tại chùa. Mỗi Chủ Nhật Huyền bỏ ra hai tiếng đồng hồ đến chùa để dạy các em tiếng Việt. Dạy liên tục hai năm ở chùa này, Huyền dường như cũng có một tình cảm thật thân mật, khắng khít với ngôi chùa và các em học sinh. Sau đó vì công việc, Huyền đã rời Cali một thời gian dài nên buột lòng phải nghĩ dạy.

Khói làm mắt Huyền cay cay. Trong chánh điện, người càng lúc càng đông. Sau khi niệm hương trước bàn thờ Phật, Huyền cố chen chân tìm bức hình của Mẹ. Mấy tấm hình của những người quá cố đều được lồng trong các khung hình gỗ bằng nhau, được sắp sát nhau thành từng hàng dọc hàng ngang, và thỉnh thoảng lại được dời đến một vị trí mới, cho nên muốn tìm hình thân nhân được thờ phụng ở đây quả thật vất vả. Huyền bắt đầu từ bên phải lướt mắt qua trái, rồi từ hàng trên xuống hàng dưới, rồi từ trái lại qua phải… Cứ thế mà tìm. Huyền nhớ rõ ràng hôm Tết khi Huyền ghé chùa thăm Mẹ, hình Mẹ được treo ngay phía ngoài cùng bên tay phải hàng thứ 12, hôm nay vị trí đó đã được thay thế bởi một tấm hình khác của một cụ bà ước chừng đã ngoài bảy mươi.

– Chào cô. Cô đang tìm hình của bác gái?

Một giọng nói đàn ông trầm ấm cất lên từ phía sau lưng làm Huyền giật mình. Huyền quay về hướng người đàn ông:

– Dạ… Dạ phải. Oh mà sao… anh biết? — Huyền cười xã giao.

Người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ hơn nàng chừng bảy, tám tuổi. Nước da xanh xao, ánh mắt buồn u uẩn, xa vời, lông mày rậm, miệng chàng cười thật tươi.

– Tôi đã gặp cô hôm Tết tại đây. Tôi chắc cô không còn nhớ tôi. Hình bác gái đã được dời qua vách tường bên trái, hàng thứ 5, tấm thứ 5 đếm từ phải sang.

Huyền đang còn ngạc nhiên đến độ quên ngõ lời cám ơn người thanh niên nọ. Huyền nhích sang bức vách bên cạnh. Chàng cười nói tiếp:

– Xin lỗi cô, tôi quá nhiều chuyện!

Huyền không để ý đến câu xin lỗi vu vơ của chàng trai nọ. Huyền thầm đếm… Đúng rồi!

– Wow, anh nhớ hay thật!

Vừa nói Huyền vừa xoay người lại tính cám ơn chàng thanh niên nọ. Nhưng lạ thay, chàng ta đã đi mất tự lúc nào. Ba nén hương trong tay Huyền nảy giờ đã cháy hết hơn một phần ba. Huyền vội vàng chấp hương, “nói chuyện” lâm râm với Mẹ vài câu, rồi cắm ba cây hương vào trong lư trên bàn thờ vong. Người vẫn đông nghẹt trong chánh điện. Tiếng nói xì xào. Mùi hương ngát nồng, cay cay làm Huyền hơi choáng váng. Huyền cố lách ra khỏi đám đông và nhìn quanh để tìm chàng thanh niên nọ. Tánh tò mò lại đến. Huyền thầm nghĩ, anh chàng này là ai vậy ta? Gặp nhau hôm Tết? Huyền không còn một ấn tượng gì về bất cứ cuộc gặp gỡ nào với ai ở trong chùa này hôm Tết cả. Hôm ấy nàng cũng đến chùa để thắp hương cho Mẹ như hôm nay. Một năm chỉ hai lần đi chùa. Một là ngày Tết – có lẽ đến để xin xăm thì nhiều hơn. Hai là ngày lễ Vu Lan, nàng đến để được cài một đóa hồng trắng. Nàng tin rằng Mẹ lúc nào cũng ở cạnh mình – Huyền lại triết lý – Phật thì tại tâm. Lý do nào để vào chùa đây? Đang miên man suy nghĩ thì Dana chạy ào đến:

– Sis Huyền, sis ơi! Sắp đến giờ làm lễ của các lớp Việt Ngữ rồi. Các bạn và thầy cô muốn gặp mặt sis và muốn sis ngõ lời chào nè. Na kiếm sis nảy giờ.

Dana tươi cười hớn hở vì đã kéo được Huyền đến chùa hôm nay. Huyền cảm thấy hổ thẹn. Đã lâu không trở lại chùa để dạy Việt Ngữ cho các em. Vậy mà các em vẫn còn nhớ và quý mến Huyền biết bao. Huyền bước nhanh theo bé Na. Tay con bé vẫn nắm chặt lấy Huyền dường như sợ Huyền bỏ trốn.

.

.

Rời khỏi chùa đã hơn 5 giờ chiều. Hôm nay là một ngày mùa hạ. Nắng gay gắt vậy mà Huyền cảm thấy ớn lạnh. Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi dự lễ của lớp Việt Ngữ, Huyền cảm thấy bức rức khó chịu. Ngay cả những lời phát biểu trên khán đài chiều nay Huyền cũng ấp úng, nói không được trôi chảy. Với một năng khiếu ăn nói hoạt bát, lý luận sắc bén của Huyền thì những lời phát biểu tận đáy lòng như hôm nay làm sao có thể làm khó được nàng? Vậy mà suốt cả buổi chiều Huyền đã không tập trung tinh thần được.

Vừa bước ra parking lot thì Huyền lại giật mình thêm lần nữa. Chàng thanh niên Huyền gặp lúc nảy đã đứng kế bên xe Huyền. Vẫn nụ cười tươi tương phản với một ánh mắt buồn vời vợi trên nét mặt xanh xao. Huyền chột dạ “chẳng rõ anh chàng này đã biết được bao nhiêu về mình”.

– Hello cô Huyền.

– Chào anh. Xin lỗi, anh là…?

– Tôi tên Đan. Đã gặp cô hôm Tết tại đây. Nói đúng hơn là tôi chỉ thấy và để ý đến cô thôi, chứ cô chưa hề nhìn thấy tôi.

Hai chữ “để ý” chàng nói thật tự nhiên khiến Huyền ngỡ ngàng không hiểu ý của Đan là như thế nào. Rồi Đan kể lại vanh vách chuyện hôm Tết Huyền đến chùa làm gì, và làm sao chàng đã biết được hình của Mẹ Huyền v.v…

HTNBB

HTNBB

Vậy là Huyền quen Đan từ lúc đó. Huyền đến chùa thường xuyên hơn vì đó là nơi hò hẹn của họ. Huyền ngước nhìn ảnh Phật Quan Âm. Ánh mắt hiền hòa của ngài, nét mặt bao dung độ lượng. Huyền thấy ấm áp trong lòng. Khi đang yêu, ai cũng cảm thấy trái tim nở hoa, rộn ràng. Huyền cũng vậy. Và nàng biết chắc Đan cũng như nàng.

Chứng mất ngủ của Huyền bỗng kéo về. Gương mặt từ từ mất đi nét hồng hào, nhường lại là vẻ mệt mõi xanh xao của bao đêm thiếu ngủ. Huyền cảm thấy tinh thần uể oải, nét mặt càng lúc càng xanh hơn. Chị Hai lo lắng:

– Út dạo này xanh lắm. Em bệnh sao?

– Không có đâu Hai. Út bị mất ngủ như xưa thôi. Vài bữa rồi sẽ trở lại bình thường.

– Hai thấy dạo này Út hay ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Út đang vui vì yêu hay đang khổ vì yêu?

Huyền cười trấn an chị Hai:

– Út đang vui!

Thật vậy, Huyền đang chìm đắm trong một tình yêu chớm nở.

HTNBB 1

HTNBB 1

Biển San Clemente một buổi chiều của tháng mười một. Nước biển xanh, sóng nhẹ, yên tĩnh lạ thường. Huyền đã đặt chân đến tất cả các bờ biển của California, từ miền Nam đến miền Bắc. Thế nhưng nàng vẫn thích biển San Clemente nhất tại vì nước biển ở đây có một màu xanh rất đặc biệt: màu xanh ngọc.

Sánh vai bên Đan và nghe chàng kể rất nhiều chuyện, chuyện trời trăng mây nước, chuyện buồn chuyện vui của cuộc đời, chuyện xã hội, chuyện tiếu lâm… Huyền cười cười nói nói. Những người đang thả bộ trên bãi biển thỉnh thoảng lại ném cho nàng vài cái nhìn kỳ lạ. Hầu như những lần gặp gỡ, họ chỉ nói toàn những chuyện không đâu vào đâu, rồi đùa giỡn, rồi lại chia tay ra về và quên đi mất phải kể cho nhau nghe về nhau. Họ mới quen nhưng đã thấy như rất là thân thiết, như một đôi tri kỷ đã biết nhau từ ngàn năm trước. Tuy vậy, Đan lại ít khi đề cập đến chuyện riêng tư của chàng và cũng chưa bao giờ hỏi Huyền về đời tư của nàng. Vì chỉ quen nhau mới gần ba tháng, Huyền cũng không muốn thắc mắc gì nhiều về đời sống riêng của Đan.

Huyền chỉ có một cảm giác là dường như Đan có điều gì khó nói, một tâm sự u uẩn thầm kín mà Huyền đọc được qua ánh mắt của chàng.

Rồi một ngày cuối năm, cũng trên bãi biển màu xanh ngọc đó, Đan đột ngột bảo Huyền là chàng sắp phải đi xa. Họ không thể nào gặp nhau được nữa. Huyền không ngạc nhiên vì nàng có cảm giác là mối tình này của nàng nó mong manh như một cánh lan, rồi sẽ rơi rụng một ngày nào đó. Huyền cũng chẳng biết tại sao nàng lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy. Có thể vì mỗi lần ở bên Đan, chàng lúc nào cũng tạo cho Huyền một cảm giác thật bí mật khó tả. Huyền hoàn toàn không biết gì về đời tư của Đan. Huyền lại chấp nhận và lao vào cuộc tình đó như một con thiêu thân. Giờ đây Huyền cũng đã ngộ ra rằng nó chấm dứt nhanh hơn Huyền dự đoán. Đan muốn chia tay với Huyền, chàng trở về với thế giới riêng của chàng ư? Chàng có vợ con gia đình hay chưa, Huyền cũng không biết. Ba tháng trời quá ngắn ngủi! Đan bảo Huyền hai hôm sau gọi điện thoại cho chàng. Chàng sẽ cho nàng một giải thích. Đã hai ngày trôi qua, rồi một tuần, rồi một tháng… Huyền vẫn không gọi điện thoại cho Đan. Tết lại sắp đến. Tâm hồn Huyền thật trống trải. Nàng quyết định phải tìm cho ra câu trả lời, nàng không muốn sống trong sự hoài nghi dằn vặt nữa, dù đắng cay cỡ nào nàng cũng chấp nhận.

Tiếng “Alo” bên kia làm Huyền giật mình. Giọng nói của một người đàn bà lớn tuổi. Huyền xin lỗi đã làm phiền và muốn được tiếp chuyện với Đan. Giọng người đàn bà có chút ngạc nhiên:

– Cô là…?

Người đàn bà bỏ dửng câu hỏi. Huyền nhanh nhẹn tiếp lời, tự giới thiệu nàng là bạn của Đan. Giọng người đàn bà bên kia đầu dây run run, và bà ta mời nàng đến nhà để kể cho nàng nghe về chuyện của Đan.

.

.

Mẹ của Đan nỡ một nụ cười ân cần chào Huyền và mời nàng vào nhà. Căn biệt thự sang trọng ở thành phố biển. Mẹ chàng mời Huyền dùng một ly nước cam tươi, rồi với một giọng Bắc nhẹ nhàng, pha chút đớn đau nuối tiếc, bà từ từ kể:

– Đan nó là con trai duy nhất của tôi. Nó có hiếu lắm cô ạ. Nhưng tiếc thay! Thật tội nghiệp…

Giọng bà run run, nước mắt lưng tròng. Huyền ngạc nhiên trước sự xúc động của bà:

– Thưa bác, anh Đan ảnh…?

Người đàn bà không trả lời câu hỏi của Huyền mà bà lại hỏi Huyền về sự quan hệ của Huyền và Đan. Huyền thành thật kể rõ đầu đuôi câu chuyện cách đây gần năm tháng, làm sao Đan và Huyền quen nhau.

– Thưa bác, đó là lý do cháu tới đây hôm nay. Cháu thấy hình như anh Đan có điều gì khó nói.

Bà nắm tay nàng kéo qua căn phòng bên cạnh. Trước mặt nàng là một cái tủ thờ đen, phía bên trên treo hình Đức Phật Quan Thế Âm. Phía bên dưới là tấm hình của một chàng trai với đôi mày rậm, nụ cười thật tươi trên một gương mặt đầy nghị lực và sức sống. Huyền rùng mình. Tấm hình giống hệt Đan, chỉ khác một điều là Đan mà Huyền đã quen cách đây năm tháng, có một nét mặt lúc nào cũng xanh xao, khác ngược hẳn với tấm hình của chàng thanh niên nọ.

– Cô Huyền. Đan nó có một mối oan ức chưa kết liễu được. Tôi không ngờ nó lại tìm cô.

Lúc này giọng nói của Mẹ Đan đã trở lại bình thường. Mắt Huyền đăm đăm nhìn tấm hình trên bàn thờ, nhưng tai nàng vẫn không bỏ sót một lời nào của Mẹ Đan:

– Đan nó bị tai nạn và đã qua đời cách đây ngót một năm.

Huyền choáng váng. Bỗng nhiên nàng thấy trời đất quay cuồng, rồi một màn đen bao phủ, không thấy được gì nữa. Mẹ Đan đỡ Huyền ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh. Huyền cố trấn tĩnh. Cơn chóng mặt qua nhanh. Môi Huyền khô đắng. Cố nén giọng:

– Thưa bác, không thể nào…!

– Hôm mồng hai Tết là ngày chúng tôi làm lễ cầu siêu cho Đan tại chùa. Nó mất hôm hai mươi chín Tết cô ạ. Có lẽ nó “gặp” cô hôm ấy… Tuần sau là ngày giỗ một năm của Đan.

.

.

Huyền lái xe thẳng về hướng San Clemente. Lòng nàng trùng xuống. Những lời kể của Mẹ Đan vẫn còn văng vẳng bên tai…

… Đan là một luật sư rất thành công. Chàng đã làm cho văn phòng biện lý ở Sacramento từ nhiều năm qua. Vì muốn ở gần Mẹ hơn, nên năm ngoái Đan quyết định về Nam California. Mua căn nhà ở thành phố biển để sống chung với mẹ và ba cô em gái. Sau khi về miền Nam được vài tháng, ổn định nhà cửa xong xuôi, Đan mở một văn phòng riêng, chuyên về luật di trú và gia đình. Sau đó không lâu, chàng đã nhận cãi cho một người vợ trẻ gốc da trắng để dành quyền nuôi giữ đứa con gái duy nhất. Cặp vợ chồng thượng lưu sống ở Newport Beach, hai người đầu tư buôn bán địa ốc nên đời sống rất khá giả. Tiếc rằng người chồng chỉ vì một cá tính suốt đời không bỏ được đó là “cờ bạc”. Rồi ông ta lâm vào cảnh tán gia bại sản cũng chỉ vì thị trường chứng khoáng lên xuống thất thường. Bao nhiêu tiền đầu tư kiếm từ địa ốc, ông chồng thẳng tay quẳng hết vào chứng khoáng. Người vợ khuyên răn cách mấy cũng không được nên đành phải quyết định ly dị. Đan thông cảm với hoàn cảnh của người vợ trẻ, giúp bà dành quyền nuôi dưỡng đứa con và giữ những khoản tài sản còn sót lại. Người chồng vì thất bại trong cuộc sống, trong gia đình, đã nổi điên xách súng vào văn phòng của Đan đúng ngày 29 Tết Nguyên Đán. Viên đạn vô tình dưới bàn tay cố sát của chủ nhân đã kết liễu cuộc đời một vị luật sư trẻ mới tròn ba mươi sáu tuổi.

.

.

Huyền đặt giỏ hoa lan lên mộ của Đan. Nàng đốt bài thơ vừa sáng tác xong đêm qua. Tàn tro đen của tờ giấy bay bay trong gió mang theo hình bóng người bất hạnh đang nằm sâu trong lòng đất. Chiều hai mươi chín Tết trời mưa lất phất, những giọt nước mưa tạt vào mặt nàng mát lạnh.

“Đan, Đan…”, Huyền thì thầm. Nàng mong được nói chuyện với Đan một lần nữa, một lần rồi thôi!

.

.

Tôi chưa quen biết chàng
mà sao yêu tha thiết
Một tình yêu bất diệt!

Vì lẽ gì?
Tôi tự hỏi

Giải thích sao đây?
Người đừng thắc mắc

bởi…
Tôi ở bên này
bến bờ vực thẳm
ôm nỗi buồn sâu…
hoài mộng
tại…
Thế giới bên kia
người vẫn âm thầm
với một niềm đau…
chôn kín

Tôi lắng tâm
dỗ mình nín
để còn nghe
lòng đáp lại như sau:
Tôi yêu người
vội vã, thật thà.
Tôi yêu người
chẳng tiếc tình si.
Tôi yêu người
chỉ vì
người là…
bóng ma hiền hòa
mãi mãi không siêu thoát
và vĩnh viễn bên tôi!

Huyền Tôn Nữ Bảo Bình

HTNBB

Leave a comment