Tối giao thừa Las Vegas thật là lạnh, ngoài khung cửa sổ gió thổi phần phật như muốn đập vỡ những mãnh kính mỏng manh. Nhà vắng vẻ đìu hiu như mọi năm, 23 năm tha phương trên đất khách chưa từng về quê hương, về thăm miền cát trắng Nha Trang, nơi tuổi thơ ấu của tôi hồn nhiên đùa nghịch với những ngọn sóng biển, chân tay đầy cát vì tinh nghịch với những chú còng, chú ốc.
Tiếng em trai tôi ho trên lầu, tự dưng mấy bữa rầy nó bị cảm liên tục…trên bàn ăn là 2 đĩa gà chiên mà mẹ tôi làm sẵn trước khi xuống Cali đón Tết và xem diễn hành, sẵn dịp coi văn nghệ tại chùa Điều Ngự.
Bàn thờ Phật chưng hai bó hoa thật lớn và thật tươi, lung linh dưới ngọn đèn nhỏ…Căn nhà nhỏ chợt cảm thấy thênh thang thừa thải, không một tiếng nói, hoặc một tiếng động. Tôi thì đang ở dưới lầu đọc sách, thỉnh thoãng lại nghe tiếng ho khe khẻ của thằng em trai chen lẫn với tiếng trở mình khó ngủ của nó.
Trời càng khuya càng lạnh, chợt cơn đói tự nhiên chợt đến…nhìn đồng hồ đẫ gần 11 giờ đêm, tôi khoác vội chiếc áo choàng Hootie, vội ra garage lái vội xe đến tiệm bán bánh mì Lee’ Sandwich….
Ngoài đường xe cộ vẫn đông vẫn vội vả dưới ánh đèn màu muôn vẻ chói lọi của Las Vegas. Đến tiệm bánh mua vội 2 ổ bánh mì đặc biệt và vội quay ra cửa.
Las Vegas quả là một thành phố có một không hai trên thế giới, bạn có thể hầu như mua và ăn bất cứ thứ gì dầu là nữa đêm hay tờ mờ sáng.
Vừa định mở cửa xe thì nghe tiếng rên rĩ của một cụ già người Mỹ Homeless, ngồi cuộn tròn gần một chiếc shopping cart, với hàng đống chai lọ lĩnh kĩnh, cùng nhiều loại mền vá chấp đủ loại quân ngang người.
Ông ta thều thào nhìn về phía tôi và đưa tấm bảng hiệu viết bằng tiếng Mỹ: “Homeless, need a beer.”
Tôi nhướng mày đăm chiêu: “Trời lạnh như thế mà ông lão ngồi chơ vơ như linh hồn tượng đá, không ngõ một lời than van hay xin xỏ gì, mà chỉ đưa bảng hiệu “Homeless, Need a beer.”
Cạnh đó một nhóm thanh niên trẻ cười nói ồn ào có lẽ từ Cali đến, ôm nào là bánh mì, cafe, chè, và chạy vội ra chiếc Van đậu phia bên kia ông lão, có lẽ mang về Hotel để chuẩn bị đón Giao thừa.
Tôi chăm chú nhìn ông lão, rôi buột nói:
“I don’t have a beer” và trao vội ông lão 2 ổ bánh mì nóng:
“Here you go, Happy New Year.”
Không đợi ông lão trả lời, tôi bước vội lên xe và lái thẳng về nhà…Gió thổi từng cơn của sa mạc vỗ vào kính xe, trời hình như bắt đầu u ám và có gió mạnh.
Về nhà, tôi quăng vội chùm chìa khoá lên bàn làm việc, thằng em trai tôi giờ này đã ngủ, tôi xuống sofa đắp mền, và bật máy sưởi tay.
Tôi thầm nghĩ: ” Có lẽ mình cần 1 chai beer “….Gió đêm giao thừa 2013 ở sa mạc càng ngày càng mạnh, ngày mai là mùng 1 năm Quý Tỵ .
Lại một năm phiêu lạc xa xứ.
ALAIN BẢO
02/09/2013