Hôm trước nhà báo Mặc Lâm đài Á Châu Tự Do “nhờ vả” tôi viết một bài cho loạt bài đặc biệt kỷ niệm dịp 30/4. Lưỡng lự thật lâu rồi tôi cũng nhận lời.
Ngẫm lại chợt thấy buồn cười, có ai ngờ cái đứa tôi lại có ngày thành … bồi bút! Mà lại còn là… bồi bút không lương nữa! Rồi chợt nhận ra, chung quanh tôi là muôn triệu “bồi bút không lương”, “bỏ báo không lương”, “like dạo không lương”, “share dạo không lương”! Bạn tôi, anh Alain Bảo, giáo sư đại học, mà đêm nào cũng cặm cụi đi… “giao báo” vào wall từng người. Những con người, bước ra khỏi màn hình máy tính là kỹ sư, giáo sư, bác sĩ, là sếp lớn sếp nhỏ, là miệt mài cặm cụi tám đến mười hai tiếng một ngày cho cuộc mưu sinh, để đêm về, lại âm thầm đi “bỏ báo”, đi “share dạo”, “like dạo”, chỉ để “mong đồng bào hiểu hơn về bản chất của chế độ” “mong một ngày Việt Nam đứng lên giành lại tự do, dân chủ cho dân mình”. Chung quanh tôi là muôn triệu tấm lòng, muôn triệu trái tim, tìm đến nhau từ muôn triệu nẻo đường, muôn triệu mảnh đời.


Những con người chẳng thân thích, bỗng một ngày như máu thịt, tìm đến nhau, níu lấy nhau, gắn bó với nhau bằng tình thương cho quê nhà còn đớn đau nhục hèn. Những con người, có khi cả đại dương cách biệt, vời vợi xa như mặt trăng với mặt trời, mà vẫn thiết tha gần gũi, vẫn rất đỗi thân thương.
Ai bảo người Việt xấu xí? Ai bảo người Việt nhỏ nhen đớn hèn? Hãy nhìn xem những con người âm thầm lặng lẽ, đêm rồi lại đêm cần mẫn làm “bồi bút không lương” chỉ để được nói lên điều nhức nhối nhất trong quả tim, trong lồng ngực, chỉ để mong một ngày quê mẹ được bình yên. Hãy nhìn xem những con người trong no đủ sung túc vẫn nặng lòng với kẻ khốn khó khổ đau, những con người trong ấm êm hạnh phúc, vẫn đau đáu về quê nhà lầm than, trong tự do dân chủ, vẫn chưa một ngày thôi khóc cho kẻ trong chốn lao tù! Nhân Bản! Người Việt vốn đẹp đẽ là thế! Dân tộc Việt vốn đẹp đẽ dường ấy! Vậy mà ngày nay … người ta cảm thấy hổ thẹn khi cầm hộ chiếu Việt Nam…
Dân tộc đẹp vô cùng, mà sao nỡ phá đi? …
Úc Châu, Âu Châu, Mĩ Châu, Á Châu, muôn vạn nẻo đường, rồi cũng dẫn về Tim. Xin cảm ơn vì tất cả.
Nancy Nguyễn