Ngoại Tình – By Huyền Tôn Nữ Bảo Bình

Huyền Tôn Nữ Bảo Bình

Huyền Tôn Nữ Bảo Bình

 

Bó hoa cuối cùng được đặt lên mộ Thùy là từ tay Thương. Ba đóa hoa hồng màu đào, màu mà Thùy thích nhất lúc sanh thời, vẫn vô tư tươi thắm khoe sắc và như còn lóng lánh ẩn hiện đâu đó những giọt nước mắt của Thương đã nhỏ xuống đêm qua trên bờ biển vắng. Mọi người lần lượt ra về. Đoàn người đưa đám ủ rũ trong những bộ tang phục màu đen càng làm cho không khí ảm đạm ở nghĩa trang này u buồn lạnh lẽo hơn. Có tiếng lá cây xào xạc. Có tiếng gió rít nho nhỏ như những lời than thở thầm kín đâu đây. Thương bước chậm lại, cố lánh xa đoàn người và rẽ về hướng khác. Thương vừa bước vừa ngâm lên nho nhỏ bài thơ Thùy viết với nét chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng đã bị vò nát và nằm ngổn ngang giữa đống giấy tờ lộn xộn còn lưu lại trên bàn:

 

Không phải là tình đầu

Chẳng mong là tình cuối

 

Giận làm chi, ai đau?

Cuộc tình rồi tan mau

Ta trở về cát bụi

Hẹn kiếp sau… tìm nhau!

 

Thương như lạc lõng giữa những u hồn vất vưởng ở nơi nào đó trong khoảng đất rộng lớn mênh mông này. Và dường như… hơi thở ấm của Thùy vẫn đang phà vào mặt Thương như ngày nào… dù thân thể Thùy đã nằm trong lòng đất lạnh.

.

.

.

Đó là lần đầu tiên Thương đã để cho một người con gái chạm vào thân thể mình thật tự nhiên. Như một luồng điện chạy dài khắp thân, cái cảm giác rạo rực thật khác thường. Thương cảm thấy lạ lùng, khó hiểu và đầy lo lắng. Thương không biết tại sao mình lại có cảm giác kỳ quái đến như vậy và cũng chẳng biết tại sao mình đã không tự chủ được bản thân để rơi vào cái vòng tội lỗi oan khiên này. Sự xuất hiện của Thùy đã thay đổi hẳn cuộc sống nội tâm của Thương, thay đổi hẳn đời sống bình thường của Thương, và đặc biệt, chính sự xuất hiện của Thùy đã khiến Thương khám phá ra chứng bệnh bất thường của mình. Thương cảm thấy lòng nặng trĩu!

.

.

.

Còn nhớ lần đầu tiên Thương “nói chuyện” với Thùy là qua một trang nhà trên Internet. Thương tình cờ biết được trang nhà này khi đang lục lọi tìm tòi những bài viết về môn Phong Thủy. Thường ngày thì Thương chỉ lên Net để tham khảo những vấn đề về Khoa Học Huyền Bí. Thương tin Phong Thủy, tin Tử Vi, tin con người có số có phần, có duyên có nợ, vậy mà khi Thùy ra đi, tim Thương vỡ tan như bọt biển, đau nhói như đạp phải những vỏ ốc vụn trên bãi cát lạnh mùa đông.

 

Bắt đầu bằng những câu chào hỏi thông thường trong phần “Nói Chuyện Riêng”, cái biệt danh “Lệ Tình” thật gợi cảm, thật đặc biệt của Thùy khiến Thương không thể ngăn cản đầu óc tò mò của mình được. Thương có cảm giác là người bạn bên kia màn ảnh đang có một nỗi buồn gì đó rất sâu kín đầy nước mắt. Thương ít khi tán dóc trên mạng, nếu có thì cũng chỉ là những lời chào hỏi xã giao và rồi chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại đối phương lần thứ hai. Thế mà lần này lại ngoại lệ… Không hiểu sao Thương lại rất thích “chuyện trò” với Thùy. Có lẽ giữa hai người có nhiều điều rất hạp nhau. Thương cảm thấy mới quen sơ mà đã như một đôi bạn thân thiết. Thùy làm thơ rất tình, vẽ đẹp, và nhất là có lối nói chuyện lôi cuốn, dầu chỉ mới “nói” qua màn hình bằng những lời văn, lời thơ, hoặc qua những mẫu chuyện nho nhỏ hằng ngày. Thùy tâm sự nhiều với Thương về đời sống của nàng, về việc làm, về những chuyện tình không trọn vẹn, và nàng đã đưa Thương đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trong những mẫu chuyện của nàng. Thương cũng tuông hết những đắng cay khúc mắc trong đời sống của mình đến với người bạn chưa hề gặp mặt, tưởng như đang thổ lộ với một cái màn ảnh mà thôi. Và rồi một ngày, Thùy bất ngờ cho Thương biết căn bệnh của nàng, chứng bệnh nàng khám phá ra từ mười mấy năm về trước, lúc nàng mới vừa bước vào tuổi biết yêu và được yêu….

 

Thương ngỡ ngàng, chua xót, pha lẫn lòng thương hại. Nửa như muốn tránh xa, nửa lại muốn tới gần với Thùy hơn. Tâm tư Thương xao động lạ lùng. Lời đề nghị gặp mặt của Thùy khiến Thương suy nghĩ rất căng. Hình bóng Thùy và căn bệnh của nàng cứ ám ảnh Thương mãi, mỗi đêm, mỗi ngày. Và Thương như bị trúng thuốc phiện, phải lên internet hằng ngày để “nói chuyện” với Thùy qua màn ảnh của máy điện toán, nhưng lại chưa hề một lần dám nói qua điện thoại.

 

Cuối cùng Thương cũng chấp nhận lời hẹn hò gặp mặt….

.

.

.

– Hoài Thương!

Giọng nói khẽ cất lên từ chiếc bàn trong góc phòng, cùng lúc, dáng một người con gái cao cao đứng lên tiến về phía Thương. Thương đưa tay ra dấu cho người bồi bàn Mễ biết là đã có bàn, rồi quay nhanh về Thùy reo vui:

 

– Thùy há!

 

Cả hai cùng bật cười tươi và nhào tới nắm chặt tay nhau như đôi bạn thân đã xa cách rất lâu. Thùy không những đa tài mà còn rất đẹp. Đôi mắt to, màu nâu rõ rệt nỗi bật trên làn da trắng mịn. Mũi cao vừa và thẳng. Đôi môi cong lên khi cười. Đặc biệt mái tóc ngắn không làm Thùy mất đi nét phụ nữ mà lại ôm gọn khuôn mặt trái xoan của cô nàng, làm cô nàng nhìn xinh hơn búp bê. Thân hình gọn trong chiếc áo thun ngắn hở một phần dưới để lộ cái eo thon xinh xinh. Chiếc quần jean bạc màu rộng thẳng ống. Thùy đẹp không kiểu cách. Đẹp tự nhiên. Đẹp đơn giản.

 

– Ngạc nhiên lắm sao Hoài Thương?

 

Thùy cắt ngang đoản văn ngắn trong đầu của Thương kéo Thương về thực tại.

 

– Phải, đang kinh ngạc và ganh tị đây. Ở đâu ra một người tài sắc vẹn toàn thế này nhỉ!

 

Thương giễu. Và cả hai lại cùng cười. Thùy trả:

 

– Thương không kém đâu. Thương là một người con gái rất có duyên và dễ thương. Cái duyên của một người con gái mới quan trọng.

 

Rồi Thùy cầm cuộn giấy tròn dài cỡ ba gang tay đang để trên bàn đưa Thương:

 

– Tặng Hoài Thương nè.

 

– Cái gì vậy?

 

– Mở ra xem đi rồi biết.

 

Thương tháo sợi dây buộc ở giữa và từ từ mở ra. Một bức họa. Bức họa chân dung Thương. Mái tóc dài óng ả đen mướt xõa tung. Hình vẽ từ phía sau nên mái tóc chiếm gần hết bức họa. Khuôn mặt khả ái của Thương đang quay về nhìn lại người vẽ, miệng cười mĩm chi, đôi mắt linh động như đang muốn nói lên điều gì.

 

– Đẹp quá! Thương chỉ diễn tả sơ sơ về Thương thôi mà Thùy lại có thể vẽ giống đến thế này!

 

Và cả hai lại cười vui, vừa thưởng thức các món ăn Mễ nồng cay vừa chuyện trò huyên thuyên quên cả không gian thời gian.

.

.

.

Dần dần Thương và Thùy càng thân thiết hơn. Họ đối với nhau như đôi bạn đã quen biết từ lúc lọt lòng mẹ. Nếu một trong hai người họ là trai thì có lẽ đây là đôi uyên ương đẹp nhất trên đời. Thoạt đầu, Thương nghĩ đó chỉ là tình cảm giữa bạn gái với nhau tuy biết rằng Thùy đang mang chứng bệnh oái ăm: đồng tính luyến ái. Thương tội nghiệp Thùy chứ không xa lánh cô ta như những người bạn khác mà Thùy đã quen trước đây. Thương coi đó là một căn bệnh không hơn không kém. Không có gì đáng khinh bỉ hay trốn tránh mà ngược lại phải gần gũi với bệnh nhân nhiều hơn để an ủi giúp đỡ về mặt tinh thần. Và vì những suy nghĩ đó nên Thương đã không ngần ngại trong mối quan hệ giữa nàng và Thùy.  Họ thường đi ăn trưa chung với nhau, đi xi nê, dạo biển, đi mua sắm và nhất là hay la cà trong những tiệm bán tranh, các bảo tàng viện. Thùy mê vẽ kinh khủng và nhất định phải vẽ cho Thương một bức họa thật tuyệt mỹ.

.

.

.

Thương lập gia đình đã hơn bốn năm nhưng vợ chồng nàng vẫn chưa có con, vì vậy đời sống có phần thoải mái nhẹ nhàng. Chồng rất yêu thương nàng, chìu chuộng nàng đủ mọi điều, nhất là chàng đã tạo được cho họ một cuộc sống vật chất khá giả và Thương cũng rất yêu chồng. Chàng là một người đàn ông trầm lặng, thích cuộc sống yên tĩnh nên hầu như hai vợ chồng không có những thú vui sinh hoạt ngoài xã hội. Tuy đã bao nhiêu năm chung sống, Thương chưa hề tìm được hạnh phúc thật sự như nàng mong muốn. Lúc nào nàng cũng cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó. Nàng không có được sự lãng mạn trong tình yêu, không có được sự nồng cháy, mới lạ trong đời sống tình cảm vợ chồng. Ít dần những buổi tay trong tay cùng nhau dạo biển ngắm trăng, thưa dần những cuộc hẹn hò ăn tối dưới ánh đèn cầy bên tiếng vĩ cầm du dương tại các nhà hàng sang trọng lãng mạn, và rồi cũng không còn những câu tán tỉnh đùa cợt, những nụ hôn nồng cháy như thuở mới quen… Chồng nàng ngày đêm lao đầu vào những dự án của hãng, chàng hăng say với công việc, tự nguyện mang cả việc làm về nhà, lắm lúc chàng ăn và ngủ luôn bên phòng làm việc. Còn đời sống của Thương thì quá đơn giản nếu không muốn nói là nhạt nhẽo.  Ngoài công việc hàng ngày ra, việc nhà chẳng có bao. Mọi ngày Thương vẫn cố gắng làm tròn bổn phận một người vợ, sau những giờ làm việc ở sở, nàng vẫn chu đáo cơm nước cho chồng, săn sóc nhà cửa, và tối tối Thương vẫn có thời gian nhàn hạ lên internet tìm tòi sách vở để đọc và bây giờ Thương lại càng thích thú lên internet hơn vì có thể trò chuyện tâm sự với Lệ Tình mỗi ngày. Hễ cơm tối xong, lo dọn dẹp thật nhanh đâu vào đấy rồi Thương nhảy phóch lên computer, dán mắt hàng giờ vào chiếc màn ảnh nhỏ.

.

.

.

Căn phòng khá rộng. Đó là loại nhà bachelor studio apartment. Ngoài những vật dụng cần thiết trong nhà bếp, nơi góc phòng là chiếc giường lớn, kế bên là cái máy nhạc và một máy điện toán laptop, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ đặt một chậu hoa lan màu tím nhạt, còn lại đầy phòng là những giá vẽ, nhiều cây cọ và mấy lọ sơn lớn nhỏ đủ màu với hằng chục bức họa khác nhau treo khắp tường, nhiều bức cuộn tròn nằm lăn lóc trên sàn, trên giường, nhiều bức họa đang được vẽ dở dang còn nằm trên giá. Thùy vẽ nhiều thể loại tranh khác nhau. Nhưng đa số là tranh trừu tượng. Có những bức họa cho người xem một cảm giác an nhàn thanh bình, có bức bộc lộ nỗi hận thù pha lẫn chút sầu thương, có tấm nhìn vào khó hiểu được người vẽ muốn nói lên điều gì. Thương chú ý đến một tấm họa có những màu sắc và nét vẽ tương phản nhau, hình như bức tranh đó đã được vẽ cách đây một thời gian khá lâu, rồi lại như mới được hoàn tất thời gian gần đây với những màu mực tươi vui và mới hơn. Thùy vừa đặt ly đá lạnh trong tay Thương vừa giải thích rằng tấm họa này là kết hợp của một cuộc tình tuyệt vọng và một cuộc tình đầy hứa hẹn, rồi Thùy nói tiếp:

 

– Hôm nay Thùy muốn vẽ, vẽ tất cả những nét đẹp của Thương lên giấy.

 

Thương ngồi bên mé giường im lặng không đáp trong lúc Thùy chuẩn bị giấy cọ.

 

Một gạch dài màu đỏ được phết lên khung giấy trắng tinh. Đỏ chói. Phải, bởi vì “Thương là hiện thân của sự cám dỗ”, Thùy tiến tới bên cạnh Thương thì thầm, “Thùy bắt buộc thiên hạ phải chiêm ngưỡng màu đỏ đó. Màu đỏ gây sự chú ý, im lặng thách thức… rồi thản nhiên rời xa con mồi không nuối tiếc, phải vậy không Thương!”. Những sợi tóc mai lòa xòa quanh khuôn mặt Thương, Thùy đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài đó, luồn tay sau gáy Thương và vén gọn mái tóc về phía sau. Mùi hương tóc thoang thoảng, mùi nước hoa như mời mọc… Bất chợt, Thùy tháo tung từng nút áo của Thương, chiếc áo tuột ra để lộ đôi vai trắng muốt. Thương như bị thôi miên, ngồi bất động. Thùy kề môi sát tai Thương, “Thùy muốn vẽ những nét đẹp nhất của Thương, của một người đàn bà đang thật sự muốn yêu và muốn được yêu… Khi một người đàn bà đang yêu, cả tâm hồn và thể xác ẩn hiện những nét quyến rũ thầm kín, đẹp tuyệt vời!”. Thùy quỳ xuống đất, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực trần của Thương, đôi đầu ngực căng lên thấy rõ. Thương vẫn ngồi bất động ngây ngất, hai tay nắm chặt thành giường, mặt nàng nóng ran lên rồi cả thân thể như muốn bốc cháy. Nàng từ từ nhắm mắt, cố thư giản ra đôi chút và rồi như muốn nuốt trọn những cảm giác lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

.

.

.

Chiếc điện thoại cầm tay vang lên những nốt nhạc quen thuộc làm Thương tỉnh giấc ngồi bật dậy. Trời đã chạng vạng tối. Ánh sáng của những ngọn nến trên bàn bập bùng và mùi hương của nến tỏa ra thơm ngát cả căn phòng. Thùy vẫn trong tư thế nằm sấp, hai tay chống cằm và vẫn say sưa ngắm nhìn Thương thiếp dần vào giấc nồng mộng mị trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua. Đôi tay Thùy bây giờ đã tê cứng không cử động được. Thùy xoay người duỗi thẳng hai tay và nằm yên mắt dõi theo dáng Thương. Thương mặc vội quần áo, cầm điện thoại và xách tay rồi chạy bắn ra khỏi phòng như bị ma đuổi. Nàng vấp phải chiếc giá vẽ, bức họa chưa trọn vẹn rớt xuống đất…

 

Thương phóng xe như bay. Vừa lái xe vừa giải thích qua điện thoại cho chồng nghe lý do nàng về trễ. Một câu chuyện được dựng lên chớp nhoáng. Lần đầu tiên Thương nói láo với chồng. Và rồi lần thứ hai, lần thứ ba, và nhiều lần sau đó mỗi khi có cuộc hẹn hò với Thùy. Và lại thêm một lần nữa, đó là vào dịp sinh nhật của nàng. Thùy muốn Thương có một ngày sinh nhật thật đặc biệt. Biết Thương rất thích du ngoạn bằng xe lửa, Thùy đã đặt sẵn hai tấm vé cho chuyến tàu lửa San Clemente lên San Francisco, mướn sẵn một private cabin trang trí toàn bằng hoa hồng màu đào, thêm chiếc bánh sinh nhật chính tay Thùy làm đã được nhân viên trên xe lửa cất giấu dùm vào tủ lạnh. Nhất định họ sẽ có một ngày thật trọn vẹn.

.

.

.

Đêm về khuya, đâu đó vọng lại tiếng dế kêu. Thùy đã mệt nhoài với bức họa. Đỏ, đỏ, đỏ và đỏ…, những vệt mực màu đỏ, màu hoa đào và màu nâu của suối tóc chen lấn nhau trên trang giấy. Bức tranh vẽ một người con gái dáng dấp nhỏ bé, mái tóc dài phủ quanh thân thể thay cho y phục, những sợi tóc như bay bay theo gió, chung quanh là những đóa lan Hồ Điệp màu đỏ dệt thành một khung thảm dưới gót chân và sau lưng là một bầu trời xanh ngọc thạch. Cô gái tay cầm đóa hoa hồng màu đào, miệng nỡ nụ cười mà đôi mắt bâng khuâng nhìn về một hướng. Thùy lùi ra xa ngắm nhìn bức họa, xong trải xuống sàn nhà đóng khung rồi cuộn tròn để cạnh bàn. “Đến ngày sinh nhật của Thương, mi sẽ có chủ”, Thùy nhủ thầm và mơ màng vào giấc ngủ.

 

Trong chiêm bao, nàng thấy Thương và nàng đang ngồi trên xe lửa trong căn phòng toàn hoa hồng màu đào. Tàu chạy càng lúc càng nhanh. Thương nắm chặt tay Thùy lay mạnh như muốn nói điều gì nhưng Thùy lại không thể nào nghe được. Gió thổi phần phật vào cửa sổ mát ngợp, những cánh hoa hồng đào theo nhau bay ra khỏi toa tàu quyện theo mùi hương thoang thoảng, Thùy nhìn theo đưa tay cố chụp lại, gió tạt vào mặt nàng lạnh ngắt, tiếng nói của Thương nhỏ dần nhỏ dần và rồi bất ngờ Thùy cũng bị một cơn gió mạnh cuốn lốc nàng ra khỏi cửa toa tàu và nàng cảm thấy như mình đang bay bổng…

.

.

.

Vị bác sĩ mệt mõi vừa tháo đôi găng tay và tấm che mặt vừa tiến đến gần Thương, “I’m sorry!”. Thương hét to chạy ào vào phòng cấp cứu. Khuôn mặt quen thuộc với những ống tiếp nước biển và máu ghim đầy thân thể của Thùy. Thùy nằm đó, hai tay buông xuôi nhưng nàng nhìn như vẫn còn lưu luyến cõi hồng trần…

.

.

.

Chuyến xe lửa trở về trạm San Clemente lúc năm giờ ba mươi sáng. Những nhân công trên tàu ra về trên tay mỗi người cầm một cành hoa hồng đào. Người đàn ông trung niên gốc Mễ phụ trách quét dọn cabin tính đem cái bánh sinh nhật đi quăng, chợt y mở nắp hộp quẹt tay lên lớp kem và bỏ vào miệng, “hm, this is good stuff, I’m gonna take it home for the kids”.

 

Bình minh lại đến trên thế giới ồn ào này một lần nữa. Người nhân công không để ý trên toa xe lửa mà hắn vừa thu dọn đó có một bóng người nhìn ra chờ đợi…

Huyền Tôn Nữ Bảo Bình

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s