Kim Diệu Mi ! (A Leo Will’ Series) Story by Alain Bảo Phán

Xin giới thiệu đến quí đọc giả truyện đầu tiên  của loạt truyện Leo Will Stories Short Story by Alain Bảo

Phán.                                               

                               Kim Diệu Mi  ! (A Leo Will’ Series) Story by Alain Bảo Phán

              Tiếng cào cửa  sột soạt lẫn tiếng rên não về trước cữa phòng làm Leo Will tỉnh ngủ. Anh nhìn đồng hồ,chưa đầy 8:00 giờ tối. Leo uể oải đưa chân ra mở hé cánh cửa. con chó Guru chạy vụt vào, cuộn người sợ hãi co quắp tận góc phòng. Leo đứng dậy bước vào phòng tắm, bật nước nóng vào bồn, rồi cởi quần áo và chầm chậm bước vào. Dòng nước ấm làm anh tỉnh hẳn, cơn ê ẩm đau nhức sau buổi chiều thể thao bơi lội và chạy bộ dường như tan biến . Leo xuống lầu nấu nhanh tô mì gói, chậm rãi ăn. Nhìn ra vườn sau, trời đã tối mịt. Gian nhà dưới tờ mờ dưới ngọn đèn vàng hiu hắt, không một tiếng động. Anh nhè nhẹ đẩy cửa liếc vào căn phòng nơi mẹ anh ở, bà đã ngủ từ lâu. Tắt vội chiếc máy Ipad nhỏ đang nằm lăn lóc trên giường, Leo tiện tay đắp chiếc chăn nỉ lên cho mẹ. Gió càng về khuya càng mạnh, bức màn cửa sau va chạm tạo ra những âm thanh réo rắt kỳ lạ.

              Con chó Guru trên lầu thỉnh thoảng lại tru lên từng tiếng, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo xa vắng. Leo tắt đèn, rửa chén vội, và bưng một ly nước cam bước nhanh lên lầu.

Anh mở computer , click vào một trang streaming live của một nhóm văn nghệ online. Hơn 6 tháng nay mọi người bị bó buộc gói trọn trong nhà bởi dịch cúm Vũ Hán. Các ca nhạc sĩ chuyên nghiệp cũng như amateur đua nhau trình diễn, vì vậy Leo cứ mỗi tối cuối tuần rảnh rỗi được dịp ngồi xem những chương trình ca nhạc tiện dụng bỏ túi này.

Trên màn ảnh hôm nay, xuất hiện một giọng hát điêu luyện của một thiếu phụ khá xinh. Theo lời giới thiệu của ban nhạc thì tên nàng là Kim Diệu Mi. Cái tên nghe rất kiếm hiệp, trộn lẫn pháp danh nhà phật và một ít anh ngữ. Theo dõi trò chuyện trên dòng live stream, Leo biết được Kim là tên tiếng Anh chứ không phải tiếng Việt như anh nghĩ. Giọng hát nàng trầm uẩn u uất như ngàn lời tâm sự. Khuôn mặt tái xanh thỉnh thoảng điểm nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt. Ở nàng có điều gì đó bí ẩn đã thu hút Leo theo dõi thưởng thức hàng tuần trong suốt sáu tháng nay.

              Đêm nay Leo lại ngồi trước bàn computer, lặng lẽ lắng nghe Kim Diệu Mi. Đôi mắt nàng dường như luôn gắn chặt Leo. Nhiều khi anh tưởng rằng Kim Diệu Mi chỉ hát cho riêng anh. Mãi say sưa theo dõi, Leo chợt giựt mình vì con Guru đã ngồi sát chân anh tự bao giờ. Lần này nó quào cấu loạn xạ, mắt trừng trừng nhìn lên màn ảnh computer, và tru lên dữ dội. Leo vội cúi xuống vỗ về con chó, thì thầm:

              – Be quiet ! Guru.

Con chó vẫn không chịu nằm yên, nó tiếp tục sủa dữ dội, cả thân người nó như muốn chồm lên trên bàn. Tay phải vừa mơn trớn Guru, Leo vừa quay lại theo dõi màn ảnh. Anh chợt tái mặt, cả thân hình bật ngửa ra phía sau. Trên màn hình, một thiếu phụ treo cổ lơ lửng, 2 mắt lòi ra trên khuôn mặt trắng bệt.  Những dòng chữ bằng máu chảy quanh co : ” Anh ơi, cứu Kim Diệu Mi với…”. Leo há hốc kinh sợ, anh dụi mắt cắn răng, cố gắng nhìn kỷ một lần nữa. Lần này, hai hàng nước mắt đầy máu của Kim Diệu Mi tuôn ra ào ạt, nàng cất tiếng nghẹn ngào âm u:

              – Leo, cứu em với.

Leo té bật xuống nền nhà, anh lập bập tiếng có tiếng không:

              – Cô..Cô là ai….?

Kim Diệu Mi 2 tay nắm chặt chiếc thòng lọng, thở khò khè từ chiếc lưỡi le ra. giọng nói nàng đứt quãng:

              – Anh ơi, em ở Westminster, Orange County. Địa chỉ là XYZ đường W. Anh đến đó sẽ hiểu.

Vừa lúc đó, màn ảnh bổng vụt tắt, computer tự động shutdown. Chiếc cửa sổ đập liên hồi vào căn phòng. Đèn trong nhà vụt tắt hoàn toàn, gió từ đâu lành lạnh tràn ngập gian nhà. Con chó Guru tru lên từng hồi thảm thiết, lao vội xuống nhà. Vốn là người bản lĩnh và gan dạ, Leo Will lồm cồm mò mẫn lấy chiếc đèn pin và đi xuống cầu thang. Chiếc cửa sau vườn đã mở toang, nhìn ra sân Leo thoáng thấy bóng áo trắng của một người phụ nữ. Anh vội lao ra tay chỉa đèn pin, chiếc bóng quay lại nhìn anh như khẩn cầu. Leo nhận ra đó là Kim Diệu Mi, anh lấy hết can đảm thảng thốt la lớn:

              – Kim, đứng lại.

Nhưng tích tắc, chiếc bóng trắng đã biến mất sau bức tường cao ngất sau vườn. Anh nhìn chung quanh ngơ ngác tim đập liên hồi, rồi bước vào nhà khóa cửa cẩn thận. Đèn lúc này đã sáng lên trở lại. Con chó Guru nằm im ngoan ngoãn trên sofa, Mẹ chàng vừa tỉnh dậy, bước ra cửa phòng đưa mắt tò mò hỏi Leo:

              – Có chuyện gì vậy con ?

              – Con khó ngủ một chút. Không có chuyện gì đâu mẹ.

Nói xong anh vội vả đi lên lầu trở lại phòng. Toàn thân đẩm mồ hôi, đầu óc lúc này chen lẫn kinh sợ và hoảng hốt, Leo mở lại máy tính.  Màn ảnh chỉ toàn màu đen, hệ thống khởi động DOS ngoài window cũng không xuất hiện. Chiếc máy tính đã hư hoàn toàn. Anh mệt mỏi nằm vật xuống nền nhà, thiếp dần trong giấc ngủ mộng mị. Ngoài trời, tiếng sấm sét vang dội từ xa, hàng loạt tia chớp sáng nhòa, tiếng mưa rơi ào ạt. Con chó Guru thỉnh thoảng lại tru lên từng hồi thảm thiết.

              Người ta không biết Leo Will đến thành phố này từ khi nào. Anh là một người tầm thước khoãng 1 mét 70, dáng người chắc gọn thon thả,thường đơn thân độc mã trên con đường từ nhà đến nơi làm việc. Anh có thói quen ở lại trường làm việc và thể dục bơi lội chạy bộ cho đến mãi tối mới về.

Anh không có bạn bè, thuộc loại người tiết kiệm lời nói và rất ít tiếp xúc. Thỉnh thoảng vào dịp lễ hoặc cuối tuần, thiên hạ đôi khi thấy anh có một vài người bạn từ tiểu bang khác đến thăm.  Ngày nghĩ, Leo chỉ cắm cúi vào sách vở computer tò mò nghiên cứu đủ thứ chủ đề trên đời. Căn nhà chỉ có 2 mẹ con, sinh hoạt đơn giản. Lâu lâu hàng xóm lại nghe tiếng piano hoặc guitar nhè nhẹ du dương vang lên giữa đêm khuya thanh vắng.

Leo vừa lái xe vừa suy nghĩ về những chuyện kinh hoàng xảy ra đêm qua. Anh trấn tỉnh tự nhủ: ” Chắc tại mình mệt, lại thêm chứng nhức nữa đầu hành hạ trong mùa dịch cấm cửa cách ly. Vì vậy mới sinh ra mộng mị hoang tưởng.”

Tắt máy đậu xe trước nhà, Leo bước ra xe, rồi đi vào nhà bằng cổng garage. Anh chợt thấy con chó Guru từ góc kẹt tru lên và nhảy vọt về phía anh. Giựt mình, anh né qua và chụp con chó. Anh vuốt ve vổ về nó:

              – What is going on , Guru ? Everything will be alright. I am here.

Anh ôm con chó vào nhà, làm một tô mì gói Ramen trộn với trứng, rồi bưng ra vườn sau nhà.

              “Tháng mười chưa cười đã tối,

              Tháng năm chưa nằm đã sáng”

Trời đầu tháng 10 mới hơn 8:00 tối, mà đã đen xịt như đã nữa đêm. Leo vừa ăn,vừa thưởng thức đêm trăng tròn , đang tỏa những tia sáng lung linh xuống vườn.

              Chợt gió bổng trở mạnh lành lạnh, con chó Guru bổng rên lên ăng ẳng. Một cảm giác ớn lạnh từ đâu chụp đến Leo, toàn thân anh như tê cứng. Chiếc xích đu sau vườn vốn vứt bỏ lăng lóc từ bao lâu bổng đong đưa kèn kẹt. Một bóng hình người phụ nữ áo trắng, cổ bị treo lên, hai chân thì thòng xuống đu qua đu lại theo nhịp của chiếc xích đu. Leo Will kinh hãi run bần bật, tô mì đang ăn trên tay rớt xuống vỡ tan tành. Tiếng Kim Diệu Mi vẫn thảm thiết vang vọng:

              – Anh ơi ! cứu em với… Anh ơi ! Cứu em với…

Con chó Guru co người chạy vào nhà, dừng lại ngay cửa sau mắt đỏ rực, tru lên từng tiếng ngắt quãng. Leo run rẩy chưa kịp phản ứng thì tiếng mẹ anh bật đèn, bước ra sau nhà:

              – Sao con Guru nó sủa dzữ vậy ? con có cho nó ăn chưa ?

Leo chỉ tay ra phía chiếc xích đu, giọng ngắt quãng:

              – Mẹ thấy cô áo trắng ở đó không ?

              – Đâu có ai đâu. Thôi ăn cơm rồi đi ngủ đi con. Leo dụi mắt nhìn kỷ. Bóng áo trắng của Kim Diệu Mi biến mất, trời bổng lặng gió. Con chó Guru đã ngưng sủa, cuộn trọn người nằm im dưới bếp.

              Vừa hiu hiu chợp mắt chưa bao lâu, gió mạnh từ ngoài vườn không biết từ đâu đến đập mạnh vào khung cửa sổ. Giựt mình, Leo quay người ngồi dậy. Dưới trăng sáng tờ mờ, Kim Diệu Mi toàn thân đầy máu lơ lững trên chiếc thòng lọng. Hàng chữ bằng máu chảy dọc theo khung kính cửa sổ :” Xin anh hảy đến địa chỉ này..cứu em với…” Leo thất thần tái mặt rồi la lên theo phản ứng:

              -Được rồi. Tôi sẽ đến đó. Cô yên tâm.

Nói xong Leo ngã quị xuống giường.

              Mãi đến trưa hôm sau, Leo mới lò mò tỉnh dậy. Gương mặt anh hốc hác tiều tụy, đôi mắt trủng sâu như người bị bệnh mất ngủ. Tắm rửa vệ sinh qua loa, anh quyết định mua vé máy bay xuống địa chỉ do Kim Diệu Mi viết.

              – Chuyến bay xuất chiều gần tối, lại trong mùa dịch nên vắng vẻ lạ thường. Hành khách chưa đầy 20 người, đa số ngồi băng trên. Leo chọn một dãy ghế băng sau, chung quanh không có hành khách. Anh vươn vai lắc mình, hít thở sảng khoái tự nhủ: ” Đi máy bay như vậy thật khỏe, một mình một cõi ba ghế. Điệu này chắc lâu lâu mình nên book vé máy bay đi dạo vài vòng nước Mỹ..”

Nhìn đồng hồ tay đã hơn 7:00 giờ, máy bay hạ cánh khoãng vài phút. Leo với tay lấy túi hành lý gọn nhỏ bên trên, anh đặt xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Chồm người nhìn qua cửa sổ , sân bay vắng tanh đìu hiu tỉnh lẻ. Xa xa từng dãy máy bay xếp hàng ngay ngắn,bên dưới hàng triệu ngọn đèn đã thắp sáng thành phố. Leo bước nhanh ra khỏi máy bay, Anh không quên chào người phi công râu tóc bạc phơ đang đứng tiển đưa khách ngay cửa ra, cùng với cô tiếp viên tóc vàng luôn khẽ gật đầu hành khách với đôi mắt mệt mỏi.

Phi trường Cali mới hơn 7 giờ mà giống như đêm trừ tịch ba mươi, im lặng như tờ không một bóng người qua lại. Leo đi như bị ma đuổi hướng về phía đón Taxi và Uber bên ngoài. Anh vừa đi qua đi lại, vừa cầm điện thoại kiếm Uber. Bổng anh nghe một tiếng chào nhẹ nhàng thỏ thẻ:

              – Dạ anh có phải là Leo không ? hơi giựt mình Leo ngước mặt lên, trước mặt chàng là một phụ nữ Việt Nam duyên dáng kiểu cách. Nàng mặc một chiếc váy trắng dài thon thả, chiếc khăn choàng màu tím quấn ngang cổ thả dài dọc chiếc áo vét lịch thiệp. Anh ngơ ngác hỏi:

              – Cô là ai mà biết tên tôi ! Cô gái mỉm cười rồi nháy mắt hóm hỉnh:

              – Dạ chị Kim Diệu Mi nhờ em ra đón. Cô đưa một tấm hình profile của tôi trên social media, đôi mắt nhíu lại thì thầm:

              – Anh trông bên ngoài không khác gì lắm so với tấm hình.

Leo chột dạ nghĩ thầm ” không ngờ Kim Diệu Mi nhanh tay thật, mới đó mà biết rõ thông tin của anh…” vừa trầm ngâm vừa quan sát người phụ nữ trước mặt, anh nhướng mắt chờ đợi. Cô gái quay người vừa bước đi vừa tự giới thiệu:

              – À em tên Hạnh, Dương Chi Hạnh. em làm chung với chị Diệu Mi.

              – Hân hạnh được gặp Hạnh. Nhưng thú thật tôi..tôi không hề quen cô Diệu Mi… tôi chỉ đi theo địa chỉ này…Nói xong anh giơ chiếc phone có địa chỉ lên cao.

Hạnh cười khúc khích:

              – Dạ em biết, chị Diệu Mi có kể là chị và anh đã gặp nhau vài lần. Leo Will bổng rợn người, dường như toàn thân tê cứng. Anh chợt mím chặt môi, cương quyết nói thầm :” Thôi kệ, tới đâu hay tới đó..đã quyết định đi thì không còn gì để sợ.”

Đường phố quận Cam về khuya vắng vẻ buồn tẻ đến lạ lùng, Dịch Vũ Hán làm tê liệt mọi hoạt động buôn bán, dịch vụ ăn uống ca nhạc vốn rất tưng bừng vào đêm của thủ đô người Việt tị nạn. Dương Chi Hạnh im lặng chăm chú lái xe thỉnh thoảng lại liếc nhìn Leo. Một lúc sau, Leo nghe tiếng rì rầm từ xa. Anh hỏi:

              – nhà chị Diệu Mi gần biển hả Hạnh ?

              – Dạ anh.

Chiếc xe vun vút chạy bỏ xa thành phố chạy dọc theo bờ biển, đã hơn 1 tiếng trôi qua, Leo sốt ruột hỏi:

              – Sắp tới chưa Hạnh. sao xa quá vậy ?

              – Dạ dạ, sắp tới rồi anh. Vừa nói xong nàng quẹo vào con đường núi nhỏ hẹp, chung quanh có đủ loại căn nhà cổ kính nằm cheo veo trên viền núi. Cơn mưa rào bổng ụp xuống, đường núi ngoằn nghèo ngày càng khó đi, tiếng gió hú hòa nhịp với tiếng biển động sóng đưa. Vài ánh đèn le lói lúc chớp lúc tắt của những ngôi nhà trên núi, tạo ra một khung cảnh kỳ dị đủ màu sắc âm giai.

Xe của Hạnh chợt thắng gấp tại mỗi bãi đất trống trước một ngôi nhà. Hạnh mở cửa bước ra, co người vì lạnh và đưa tay quấn chặt chiếc khăn quàng cổ. Leo Will bước ra, nhìn quanh quất rồi chàng chỉ ngôi nhà trước mặt:

              – Nhà Kim Diệu Mi đây hả Hạnh ?

Hạnh lúc này đang đứng chơ vơ trước một ngôi mộ sơ sài bên cạnh một cây to cành lá um tùm. Nàng khóc nức nở:

              – Chị Diệu Mi ơi ! Chị chết oan uổng quá…

Leo Will  dường như lúc này từ sợ quá hóa lì, anh bước ra sau lưng Hạnh đặt 2 bàn tay nhẹ lên vai như an ủi nàng. Hạnh khóc to hơn và úp mặt vào vai chàng. Mưa gió sấm chớp bổng trở nên dữ dội,Leo chợt run bắn mắt trợn trừng.Chiếc bóng áo trắng của Kim Diệu Mi đang lắc lư theo một sơi dây quấn chặt cổ nàng.Một tiếng nói xa xôi lanh lảnh vọng về:

              – Cám ơn anh Leo. Em bị chết oan nên hồn không siêu thoát. Xin anh mang tên tuổi của em vào chùa nhờ các thày tụng kinh cầu siêu. Trong vòng 49 ngày em sẽ được siêu thoát. Lấy hết can đảm, Leo vừa chấp tay vừa trả lời:

              – Diệu Mi đừng lo. hãy yên tâm mà chờ. Anh hứa sẽ chu toàn.

Vừa nói xong, một tiếng sét cực to đánh mạnh xuống, một tia sáng bay vọt lên và Kim Diệu Mi biến mất.

Leo nhắm mắt cúi đầu và quay lại. Hạnh đang run rẩy đứng xa xa, thỉnh thoảng lại nấc lên khóc. Chiếc váy trắng mỏng ướt mưa không che đậy được thân thể nàng,  dưới ánh đèn mờ khi ẩn khi hiện, từng đường cong ngà ngọc phơi bày lồ lộ. Leo cởi chiếc áo choàng và bước về phía Hạnh:

              – Hạnh em khoác đỡ chiếc áo này cho đở lạnh. Nhà em ở đâu ?  thôi lái xe về thôi. Chị Diệu Mi bên kia thế giới chắc vui lắm. Hạnh càng khóc lớn hơn:

              – Nhà em ở đây mà.

Gió rít lên từng hồi, chiếc khăn quàng đang quấn trên cổ Hạnh bổng bay vụt đi. Đầu nàng rớt xuống đất. Leo biến sắc té xỉu xuống mặt đất. Cả một khu nhà chung quanh ánh sáng bổng tối bặt, hàng loạt loài chim biển bổng ào ào bay vụt qua. Ngoài kia xa xa tiếng sóng biển gầm lên dữ tợn.

              Sáng ra người ta tìm thấy Leo Will nằm chơ vơ trên bờ biển. Vào bệnh viện hồi sức khoãng một ngày thì anh tỉnh hẳn. Đó là lần cuối cùng anh ghé thăm Orange County vào mùa dịch 2020.

Về đến nhà, được mẹ anh kể lại con Guru đêm trước đó, bổng tru lên buồn bả rồi lăn vật ra chết. Mẹ anh còn cho biết con chó Guru được con gái một người bạn ở Cali tặng lại cách đây hơn 10 năm.

Ngày hôm sau, anh mang tên tuổi Kim Diệu Mi và Dương Chi Hạnh vào chùa nhờ thầy đọc tên cầu siêu 49 ngày. Kể từ dạo đó anh quyết định không chơi social media và coi văn nghệ online nữa.

Las Vegas October 16 2020

Alain Bảo Phán

Alain Bao Phan graduated from the University of Nevada, Las Vegas with dual degrees in Applied Mathematics – Statistic and Computer Science. In 2001, Alain co-authored a statistical study with Dr. Malwane M. A. Ananda of UNLV, entitled “Performance O

Tiếng cào cửa sột soạt lẫn tiếng rên não nề trước cữa phòng làm Leo Will tỉnh ngủ. Anh nhìn đồng hồ,chưa đầy 8:00 giờ tối. Leo uể oải đưa chân ra mở hé cánh cửa. con chó Guru chạy vụt vào, cuộn người sợ hãi co quắp tận góc phòng. Leo đứng dậy bước vào phòng tắm, bật nước nóng vào bồn, rồi cởi quần áo và chầm chậm bước vào. Dòng nước ấm làm anh tỉnh hẳn, cơn ê ẩm đau nhức sau buổi chiều thể thao bơi lội và chạy bộ dường như tan biến . Leo xuống lầu nấu nhanh tô mì gói, chậm rãi ăn. Nhìn ra vườn sau, trời đã tối mịt. Gian nhà tờ mờ dưới ngọn đèn vàng hiu hắt, không một tiếng động. Anh nhè nhẹ đẩy cửa liếc vào căn phòng nơi mẹ anh ở, bà đã ngủ từ lâu. Tắt vội chiếc máy Ipad nhỏ đang nằm lăn lóc trên giường, Leo tiện tay đắp chiếc chăn nỉ lên cho mẹ. Gió càng về khuya càng mạnh, bức màn cửa sau va chạm tạo ra những âm thanh réo rắt kỳ lạ.

Con chó Guru trên lầu thỉnh thoảng lại tru lên từng tiếng, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo xa vắng. Leo tắt đèn, rửa chén vội, và bưng một ly nước cam bước nhanh lên lầu.

Anh mở computer , click vào một trang streaming live của một nhóm văn nghệ online. Hơn 6 tháng nay mọi người bị bó buộc gói trọn trong nhà bởi dịch cúm Vũ Hán. Các ca nhạc sĩ chuyên nghiệp cũng như amateur đua nhau trình diễn, vì vậy Leo cứ mỗi tối cuối tuần rảnh rỗi được dịp ngồi xem những chương trình ca nhạc tiện dụng bỏ túi này.

Trên màn ảnh hôm nay, xuất hiện một giọng hát điêu luyện của một thiếu phụ khá xinh. Theo lời giới thiệu của ban nhạc thì tên nàng là Kim Diệu Mi. Cái tên nghe rất kiếm hiệp, trộn lẫn pháp danh nhà phật và một ít anh ngữ. Theo dõi trò chuyện trên dòng live stream, Leo biết được Kim là tên tiếng Anh chứ không phải tiếng Việt như anh nghĩ. Giọng hát nàng trầm uẩn u uất như ngàn lời tâm sự. Khuôn mặt tái xanh thỉnh thoảng điểm nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt. Ở nàng có điều gì đó bí ẩn đã thu hút Leo theo dõi thưởng thức hàng tuần trong suốt sáu tháng nay.

Đêm nay Leo lại ngồi trước bàn computer, lặng lẽ lắng nghe Kim Diệu Mi. Đôi mắt nàng dường như luôn gắn chặt Leo. Nhiều khi anh tưởng rằng Kim Diệu Mi chỉ hát cho riêng anh. Mãi say sưa theo dõi, Leo chợt giựt mình vì con Guru đã ngồi sát chân anh tự bao giờ. Lần này nó quào cấu loạn xạ, mắt trừng trừng nhìn lên màn ảnh computer, và tru lên dữ dội. Leo vội cúi xuống vỗ về con chó, thì thầm:

– Be quiet ! Guru.

Con chó vẫn không chịu nằm yên, nó tiếp tục sủa dữ dội, cả thân người nó như muốn chồm lên trên bàn. Tay phải vừa mơn trớn Guru, Leo vừa quay lại theo dõi màn ảnh. Anh chợt tái mặt, cả thân hình bật ngửa ra phía sau. Trên màn hình, một thiếu phụ treo cổ lơ lửng, 2 mắt lòi ra trên khuôn mặt trắng bệt. Những dòng chữ bằng máu chảy quanh co : ” Anh ơi, cứu Kim Diệu Mi với…”. Leo há hốc kinh sợ, anh dụi mắt cắn răng, cố gắng nhìn kỷ một lần nữa. Lần này, hai hàng nước mắt đầy máu của Kim Diệu Mi tuôn ra ào ạt, nàng cất tiếng nghẹn ngào âm u:

– Leo, cứu em với.

Leo té bật xuống nền nhà, anh lập bập tiếng có tiếng không:

– Cô..Cô là ai….?

Kim Diệu Mi 2 tay nắm chặt chiếc thòng lọng, thở khò khè từ chiếc lưỡi le ra. giọng nói nàng đứt quãng:

– Anh ơi, em ở Westminster, Orange County. Địa chỉ là XYZ đường W. Anh đến đó sẽ hiểu.

Vừa lúc đó, màn ảnh bổng vụt tắt, computer tự động shutdown. Chiếc cửa sổ đập liên hồi vào căn phòng. Đèn trong nhà vụt tắt hoàn toàn, gió từ đâu lành lạnh tràn ngập gian nhà. Con chó Guru tru lên từng hồi thảm thiết, lao vội xuống nhà. Vốn là người bản lĩnh và gan dạ, Leo Will lồm cồm mò mẫn lấy chiếc đèn pin và đi xuống cầu thang. Chiếc cửa sau vườn đã mở toang, nhìn ra sân Leo thoáng thấy bóng áo trắng của một người phụ nữ. Anh vội lao ra tay chỉa đèn pin, chiếc bóng quay lại nhìn anh như khẩn cầu. Leo nhận ra đó là Kim Diệu Mi, anh lấy hết can đảm thảng thốt la lớn:

– Kim, đứng lại.

Nhưng tích tắc, chiếc bóng trắng đã biến mất sau bức tường cao ngất sau vườn. Anh nhìn chung quanh ngơ ngác tim đập liên hồi, rồi bước vào nhà khóa cửa cẩn thận. Đèn lúc này đã sáng lên trở lại. Con chó Guru nằm im ngoan ngoãn trên sofa, Mẹ anh vừa tỉnh dậy, bước ra cửa phòng đưa mắt tò mò hỏi Leo:

– Có chuyện gì vậy con ?

– Con khó ngủ một chút. Không có chuyện gì đâu mẹ.

Nói xong anh vội vả đi lên lầu trở lại phòng. Toàn thân đẩm mồ hôi, đầu óc lúc này chen lẫn kinh sợ và hoảng hốt, Leo mở lại máy tính. Màn ảnh chỉ toàn màu đen, hệ thống khởi động DOS ngoài window cũng không xuất hiện. Chiếc máy tính đã hư hoàn toàn. Anh mệt mỏi nằm vật xuống nền nhà, thiếp dần trong giấc ngủ mộng mị. Ngoài trời, tiếng sấm sét vang dội từ xa, hàng loạt tia chớp sáng nhòa, tiếng mưa rơi ào ạt. Con chó Guru thỉnh thoảng lại tru lên từng hồi thảm thiết.

Người ta không biết Leo Will đến thành phố này từ khi nào. Anh là một người tầm thước khoãng 1 mét 70, dáng người chắc gọn thon thả,thường đơn thân độc mã trên con đường từ nhà đến nơi làm việc. Anh có thói quen ở lại trường làm việc và thể dục bơi lội chạy bộ cho đến mãi tối mới về.

Anh không có bạn bè, thuộc loại người tiết kiệm lời nói và rất ít tiếp xúc. Thỉnh thoảng vào dịp lễ hoặc cuối tuần, thiên hạ đôi khi thấy anh có một vài người bạn từ tiểu bang khác đến thăm. Ngày nghĩ, Leo chỉ cắm cúi vào sách vở computer tò mò nghiên cứu đủ thứ chủ đề trên đời. Căn nhà chỉ có 2 mẹ con, sinh hoạt đơn giản. Lâu lâu hàng xóm lại nghe tiếng piano hoặc guitar nhè nhẹ du dương vang lên giữa đêm khuya thanh vắng.

Leo vừa lái xe vừa suy nghĩ về những chuyện kinh hoàng xảy ra đêm qua. Anh trấn tỉnh tự nhủ: ” Chắc tại mình mệt, lại thêm chứng nhức nữa đầu hành hạ trong mùa dịch cấm cửa cách ly. Vì vậy mới sinh ra mộng mị hoang tưởng.”

Tắt máy đậu xe trước nhà, Leo mở cửa bước ra , rồi đi vào nhà bằng cổng garage. Anh chợt thấy con chó Guru từ góc kẹt tru lên và nhảy vọt về phía anh. Giựt mình, anh né qua và chụp con chó. Anh vuốt ve vổ về nó:

– What is going on , Guru ? Everything will be alright. I am here.

Anh ôm con chó vào nhà, làm một tô mì gói Ramen trộn với trứng, rồi bưng ra vườn sau nhà.

“Tháng mười chưa cười đã tối,

Tháng năm chưa nằm đã sáng”

Trời đầu tháng 10 mới hơn 8:00 tối, mà đã đen xịt như đã nữa đêm. Leo vừa ăn,vừa thưởng thức đêm trăng tròn , đang tỏa những tia sáng lung linh xuống vườn.

Chợt gió bổng trở mạnh lành lạnh, con chó Guru bổng rên lên ăng ẳng. Một cảm giác ớn lạnh từ đâu chụp đến Leo, toàn thân anh như tê cứng. Chiếc xích đu sau vườn vốn vứt bỏ lăng lóc từ bao lâu bổng đong đưa kèn kẹt. Một bóng hình người phụ nữ áo trắng, cổ bị treo lên, hai chân thì thòng xuống đu qua đu lại theo nhịp của chiếc xích đu. Leo Will kinh hãi run bần bật, tô mì đang ăn trên tay rớt xuống vỡ tan tành. Tiếng Kim Diệu Mi vẫn thảm thiết vang vọng:

– Anh ơi ! cứu em với… Anh ơi ! Cứu em với…

Con chó Guru co người chạy vào nhà, dừng lại ngay cửa sau mắt đỏ rực, tru lên từng tiếng ngắt quãng. Leo run rẩy chưa kịp phản ứng thì tiếng mẹ anh bật đèn, bước ra sau nhà:

– Sao con Guru nó sủa dzữ vậy ? con có cho nó ăn chưa ?

Leo đưa tay, chỉ về phía chiếc xích đu, giọng ngắt quãng:

– Mẹ thấy cô áo trắng ở đó không ?

– Đâu có ai đâu. Thôi ăn cơm rồi đi ngủ đi con. Leo dụi mắt nhìn kỷ. Bóng áo trắng của Kim Diệu Mi biến mất, trời bổng lặng gió. Con chó Guru đã ngưng sủa, cuộn trọn người nằm im dưới bếp.

Vừa hiu hiu chợp mắt chưa bao lâu, gió mạnh từ ngoài vườn không biết từ đâu đến đập mạnh vào khung cửa sổ. Giựt mình, Leo quay người ngồi dậy. Dưới trăng sáng tờ mờ, Kim Diệu Mi toàn thân đầy máu lơ lững trên chiếc thòng lọng. Hàng chữ bằng máu chảy dọc theo khung kính cửa sổ :” Xin anh hảy đến địa chỉ này..cứu em với…” Leo thất thần tái mặt rồi la lên theo phản ứng:

-Được rồi. Tôi sẽ đến đó. Cô yên tâm.

Nói xong Leo ngã quị xuống giường.

Mãi đến trưa hôm sau, Leo mới lò mò tỉnh dậy. Gương mặt anh hốc hác tiều tụy, đôi mắt trủng sâu như người bị bệnh mất ngủ. Tắm rửa vệ sinh qua loa, anh quyết định mua vé máy bay xuống địa chỉ do Kim Diệu Mi viết.

– Chuyến bay xuất chiều gần tối, lại trong mùa dịch nên vắng vẻ lạ thường. Hành khách chưa đầy 20 người, đa số ngồi băng trên. Leo chọn một dãy ghế băng sau, chung quanh không có hành khách. Anh vươn vai lắc mình, hít thở sảng khoái tự nhủ: ” Đi máy bay như vậy thật khỏe, một mình một cõi ba ghế. Điệu này chắc lâu lâu mình nên book vé máy bay đi dạo vài vòng nước Mỹ..”

Nhìn đồng hồ tay đã hơn 7:00 giờ, máy bay hạ cánh khoãng vài phút. Leo với tay lấy túi hành lý gọn nhỏ bên trên, anh đặt xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Chồm người nhìn qua cửa sổ , sân bay vắng tanh đìu hiu tỉnh lẻ. Xa xa từng dãy máy bay xếp hàng ngay ngắn,bên dưới hàng triệu ngọn đèn đã thắp sáng thành phố. Leo bước nhanh ra khỏi máy bay, Anh không quên chào người phi công râu tóc bạc phơ đang đứng tiển đưa khách ngay cửa , cùng với cô tiếp viên tóc vàng luôn khẽ gật đầu, chào hành khách với đôi mắt mệt mỏi.

Phi trường Cali mới hơn 7 giờ mà giống như đêm trừ tịch ba mươi, im lặng như tờ không một bóng người qua lại. Leo đi như bị ma đuổi hướng về phía đón Taxi và Uber bên ngoài. Anh vừa đi qua đi lại, vừa cầm điện thoại kiếm Uber. Bổng anh nghe một tiếng chào nhẹ nhàng thỏ thẻ:

– Dạ anh có phải là Leo không ? hơi giựt mình Leo ngước mặt lên, trước mặt chàng là một phụ nữ Việt Nam duyên dáng kiểu cách. Nàng mặc một chiếc váy trắng dài thon thả, chiếc khăn choàng màu tím quấn ngang cổ thả dài, dọc theo chiếc áo vét lịch thiệp. Anh ngơ ngác hỏi:

– Cô là ai mà biết tên tôi ! Cô gái mỉm cười rồi nháy mắt hóm hỉnh:

– Dạ chị Kim Diệu Mi nhờ em ra đón. Cô đưa một tấm hình profile của anh trên social media, đôi mắt nhíu lại thì thầm:

– Anh trông bên ngoài không khác gì lắm so với tấm hình.

Leo chột dạ nghĩ thầm ” không ngờ Kim Diệu Mi nhanh tay thật, mới đó mà biết rõ thông tin của anh…” vừa trầm ngâm vừa quan sát người phụ nữ trước mặt, anh nhướng mắt chờ đợi. Cô gái quay người vừa bước đi vừa tự giới thiệu:

– À em tên Hạnh, Dương Chi Hạnh. em làm chung với chị Diệu Mi.

– Hân hạnh được gặp Hạnh. Nhưng thú thật tôi..tôi không hề quen cô Diệu Mi… tôi chỉ đi theo địa chỉ này…Nói xong anh giơ chiếc phone có địa chỉ lên cao.

Hạnh cười khúc khích:

– Dạ em biết, chị Diệu Mi có kể là chị và anh đã gặp nhau vài lần. Leo Will bổng rợn người, dường như toàn thân tê cứng. Anh chợt mím chặt môi, cương quyết nói thầm :” Thôi kệ, tới đâu hay tới đó..đã quyết định đi thì không còn gì để sợ.”

Đường phố quận Cam về khuya vắng vẻ buồn tẻ đến lạ lùng, Dịch Vũ Hán làm tê liệt mọi hoạt động buôn bán, dịch vụ ăn uống ca nhạc vốn rất tưng bừng vào đêm của thủ đô người Việt tị nạn. Dương Chi Hạnh im lặng chăm chú lái xe thỉnh thoảng lại liếc nhìn Leo. Một lúc sau, Leo nghe tiếng rì rầm từ xa. Anh hỏi:

– nhà chị Diệu Mi gần biển hả Hạnh ?

– Dạ anh.

Chiếc xe vun vút chạy bỏ xa thành phố chạy dọc theo bờ biển, đã hơn 1 tiếng trôi qua, Leo sốt ruột hỏi:

– Sắp tới chưa Hạnh. sao xa quá vậy ?

– Dạ dạ, sắp tới rồi anh. Vừa nói xong nàng quẹo vào con đường núi nhỏ hẹp, chung quanh có đủ loại căn nhà cổ kính nằm cheo veo trên viền núi. Cơn mưa rào bổng ụp xuống, đường núi ngoằn nghèo ngày càng khó đi, tiếng gió hú hòa nhịp với tiếng biển động sóng đưa. Vài ánh đèn le lói lúc chớp lúc tắt của những ngôi nhà trên núi, tạo ra một khung cảnh kỳ dị đủ màu sắc âm giai.

Xe của Hạnh chợt thắng gấp tại mỗi bãi đất trống trước một ngôi nhà. Hạnh mở cửa bước ra, co người vì lạnh và đưa tay quấn chặt chiếc khăn quàng cổ. Leo Will bước ra, nhìn quanh quất rồi chàng chỉ ngôi nhà trước mặt:

– Nhà Kim Diệu Mi đây hả Hạnh ?

Hạnh lúc này đang đứng chơ vơ trước một ngôi mộ sơ sài bên cạnh một cây to cành lá um tùm. Nàng khóc nức nở:

– Chị Diệu Mi ơi ! Chị chết oan uổng quá…

Leo Will dường như lúc này từ sợ quá hóa lì, anh bước ra sau lưng Hạnh đặt hai bàn tay nhẹ lên vai như an ủi nàng. Hạnh khóc to hơn và úp mặt vào vai chàng. Mưa gió sấm chớp bổng trở nên dữ dội.

Leo chợt run bắn mắt trợn trừng.Chiếc bóng áo trắng của Kim Diệu Mi đang lắc lư theo một sơi dây quấn chặt cổ nàng.

Một tiếng nói xa xôi lanh lảnh vọng về:

– Cám ơn anh Leo. Em bị chết oan nên hồn không siêu thoát. Xin anh mang tên tuổi của em vào chùa nhờ các thày tụng kinh cầu siêu. Trong vòng 49 ngày em sẽ được siêu thoát. Lấy hết can đảm, Leo vừa chấp tay vừa trả lời:

– Diệu Mi đừng lo. hãy yên tâm mà chờ. Anh hứa sẽ chu toàn.

Vừa nói xong, một tiếng sét cực to đánh mạnh xuống, một tia sáng bay vọt lên và Kim Diệu Mi biến mất.

Leo nhắm mắt cúi đầu và quay lại. Hạnh đang run rẩy đứng xa xa, thỉnh thoảng lại nấc lên khóc. Chiếc váy trắng mỏng ướt mưa không che đậy được thân thể nàng, dưới ánh đèn mờ khi ẩn khi hiện, từng đường cong ngà ngọc phơi bày lồ lộ. Leo cởi chiếc áo choàng và bước về phía Hạnh:

– Hạnh em khoác đỡ chiếc áo này cho đở lạnh. Nhà em ở đâu ? thôi lái xe về thôi. Chị Diệu Mi bên kia thế giới chắc vui lắm. Hạnh càng khóc lớn hơn:

– Nhà em ở đây mà.

Gió rít lên từng hồi, chiếc khăn quàng đang quấn trên cổ Hạnh bổng bay vụt đi.

Đầu nàng rớt xuống đất. Leo biến sắc té xỉu xuống mặt đất. Ánh sáng của cả khu nhà chung quanh bổng tối bặt, hàng loạt loài chim biển bổng ào ào bay vụt qua. Ngoài kia xa xa tiếng sóng biển gầm lên dữ tợn.

Sáng ra người ta tìm thấy Leo Will nằm chơ vơ trên bờ biển. Vào bệnh viện hồi sức khoãng một ngày thì anh tỉnh hẳn. Đó là lần cuối cùng anh ghé thăm Orange County vào mùa dịch 2020.

Về đến nhà, được mẹ anh kể lại con Guru đêm trước đó, bổng tru lên buồn bả rồi lăn vật ra chết. Mẹ anh còn cho biết con chó Guru được con gái một người bạn ở Cali tặng lại cách đây hơn 10 năm.

Ngày hôm sau, anh mang tên tuổi Kim Diệu Mi và Dương Chi Hạnh vào chùa nhờ thầy đọc tên cầu siêu 49 ngày. Kể từ dạo đó anh quyết định không chơi social media và coi văn nghệ online nữa.

Link truyện: https://alainbaophan.com/…/kim-dieu-mi-a-leo-will…/

Las Vegas October 16 2020

Alain Bảo Phán

Vài nét về tác giả:

Alain Bao Phan graduated from the University of Nevada, Las Vegas with dual degrees in Applied Mathematics – Advanced Statistic and Computer Science. In 2001, While studied M.S in graduate program, Alain co-authored a statistical study with Dr. Malwane M. A. Ananda of UNLV, entitled “Performance Of Two-Way Anova Procedures When Cell Frequencies and Variancess Are Unequal”, published by Marcel Dekker Inc, New York in the esteemed journal Communications In Statistics (Vol. 30, No. 4, 2001). Link: https://www.tandfonline.com/doi/abs/10.1081/SAC-100107782

Sách của tác giả trên Amazon và Barnes and Noble

1) Halloween with Alain Bao Phan: Bikini Girl – End of the Hallway

2) https://www.amazon.com/…/B08BF1…/ref=tmm_pap_swatch_0

Trong Vong Tay La (Vietnamese Version – Amazon ghi nhầm là Spanish Version)

3) https://www.amazon.com/Shadow…/dp/1795841087/ref=sr_1_2

Shadow in Time – Đi Tìm Kỷ Niệm – Alain Bảo Phán

4) Barnes & Noble

https://www.barnesandnoble.com/…/hallowee…/1136459320…

5) https://www.amazon.com/…/ref=sr_1_1%20s=books&ie=UTF8

Tuyen Tap Truyen Ngan – Nuoc Mat Mua Dong (Vietnamese Edition)

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s