Bikini girl ! by Alain Bảo Phán 24/10/2019 Las Vegas – Copyright 2019 @ USA

Bikini girl ! by Alain Bảo Phán 24/10/2019 Las Vegas – Copyright 2019 @ USA

Kính thưa bạn đọc, câu chuyện sau đây tôi chưa từng chia xẻ với ai trong hơn 25 năm qua, đến tận bây giờ tôi vẫn thật sự không biết, là lúc đó tôi đang mơ hay tỉnh. Dù sao, nhân dịp Halloween tôi cũng xin mạn phép kể ra đây, để vơi nhẹ cõi lòng và cống hiến cho bạn đọc một vài suy tư về cõi âm.

Tôi trăn trở mệt mỏi vói tay đến chiếc đồng hồ báo thức, có nhiệm vụ nhắc nhở đánh thức tôi 5:00 sáng mỗi ngày. Vừa ngủ không đủ, vừa cảm thấy bực bội vì cảm thấy nhức đầu, tôi càu nhàu cầm chiếc đồng hồ liệng mạnh vào tường, tiếng chuông báo thức im bặt và chiếc đồng hồ vỡ tan.

Tôi cố gắng vỗ về giấc ngủ chập chờn, nhưng không tài nào chợp mắt. Bước nhanh đến phòng tắm, đánh răng rửa mặt, tôi cầm vội túi sách đựng đồ nghề bơi lội, mở cửa và bước thật nhanh, rồ máy xe và phóng nhanh đến hồ bơi của trường đại học.

Trời Las Vegas vào cuối tháng 10 tối đen như mực, ngoài đường xe cộ lưa thưa, không một bóng người , ánh đèn đủ màu tỏa sáng mập mờ, có những lúc tôi phải bật đèn pha vì sương mù và màn đêm dày đặc, dù rằng đã 5:15 sáng. Một chiếc xe thể thao không mui chạy ngang, và ngừng đèn đỏ cùng lượt với tôi, một người phụ nữ tóc vàng trông còn rất trẻ với thân hình hấp dẫn, mặc một bộ đồ playboy halloween, đứng thẳng và hét lên :

– Happy Halloween !

Tôi lờ đờ mệt mỏi trả lời:

– Happy Halloween !

Xe chạy vào parking lots của trường, đèn đêm vẫn sáng, khu đậu xe dành cho dân bơi lội im như tờ. Đâu đó một vài tiếng côn trùng vang lên ra rả , xen kẻ với tiếng gió xào xạc cùng với các cành cây, run rẩy chạm vào nhau.,tạo thành những âm thanh quái đản, rờn rợn, làm tôi rùng mình bước như chạy vào tòa nhà có hồ bơi của trường đại học.

Chạy nhanh vào phòng tắm, tôi vội thay quần áo, và mặc vội chiếc quần bơi và tiến nhanh ra hồ. Hồ bơi không một tiếng động, anh chàng lifeguard, với đôi mắt ngái ngủ đưa mắt nhìn tôi, và lững thửng xách đồ nghề ra hồ.

Vừa lạnh, vừa rờn rợn với không khí rợn người không một tiếng động, không một bóng người, không một tiếng chào, tiếng nói, tôi cắm đầu nhảy xuống hồ bơi một một mạch, Khoãng 5 phút, tôi nghe tiếng xào xạc và đập nước của lane kế bên cạnh, không chú ý và vẫn cắm đầu bơi, như chỉ muốn hoàn thành cái thời khóa biểu bơi lội ngày hôm nay.

Hôm nay hồ bơi không có nhạc từ loa trên trần nhà, tôi vừa suy nghĩ vừa bơi chầm chậm thư giản các cơ bắp. Bất thình lình, tôi nghe một giọng nói trong trẻo:

– Wow – anh bơi nhanh và chuẩn quá !

Giựt mình, nhìn sang lane bên cạnh, một cô gái tóc vàng trong bộ bikini thật nhỏ và khêu gợi, thân hình săn chắc, cặp mắt mơ màng đang nhìn qua tôi nháy mắt. Mỉm cười, tôi trả lời:

– Oh, cám ơn cô. Tôi bơi cũng được.

Trong đầu tôi tự nhủ:

” Mình bơi đây thường xuyên, sao chưa bao giờ thấy cô gái này.”

Hồ bơi vắng vẻ, anh chàng lifeguard đã biến mất từ lúc nào, có lẻ trốn vào văn phòng để ngủ. Tôi nhìn kỷ cô gái với mái tóc vàng óng ánh, tuyệt đẹp , duy chỉ có khuôn mặt thất thần xanh nhạt.

Tôi bắt chuyện:

– Cô trong đội tuyển bơi lội của trường ?

– Vâng, đã hơn 2 năm, giờ thì tôi vẫn bơi thường xuyên vì thói quen.

– Cô bơi thật đẹp và thật nhanh.

– Cám ơn anh. Anh bơi ở đây thường xuyên ?

– Thường xuyên lắm, tôi bơi để giử gìn sức khỏe.

Tôi vừa trả lời vừa tháo goggles, vì cả hai chúng tôi cùng đang nghĩ mệt, và để dễ nói chuyện hơn. Có dịp nhìn kỷ cô gái, ngoài khuôn mặt xanh trắng nhợt, và mái tóc vàng dường như khô cháy quyện chặt vào nhau. Biết tôi đang ngắm, cô gái nhỏe miệng cười rất tự nhiên. Tôi bổng lạnh người và thảng thốt la lên, vì nhìn thấy máu từ miệng của cô chảy ra ào ạt, bộ áo bikini bổng bật ra, như bị ai xé ra từng mảnh.


Tôi vội dụi mắt, và định thần cố gắng nhìn kỷ, lần này cô lại nổi lều bều trên hồ, không một mảnh vải, máu chảy đầy ngập hồ. Tôi thét lên một tiếng, nhảy ra khỏi hồ, chạy thật nhanh đến văn phòng lifeguard:

– Có người chết đuối ! cấp cứu , cấp cứu !

Anh chang lifeguard đang ngủ gà ngủ gật giựt mình thức dậy cùng chạy với tôi ra hồ, vừa hỏi:

– Where is it ? Đâu, đâu ! chổ nào ?

Tôi chỉ nhanh vào lane cô gái mặc bikini đang bơi, nhưng quái đản cô gái vẫn bình thường bơi ngửa nhè nhẹ, dường như đang tận hưởng không khí im lặng và trong lành của hồ bơi. Mặt hồ vẫn phẳng lặng, chỉ nghe tiếng nước khua nhè nhẹ , thân hình hấp dẫn của cô gái tóc vàng vẫn hòa theo từng nhịp bơi.

Cô gái nhìn tôi và anh chàng lifeguard, với giọng nói xa xăm :

– Happy Halloween ! có chuyện gì vậy ?

Tôi nhìn cô và anh chàng lifeguard vừa sửng sốt vừa tự nhủ:

-“không lẻ mình mê ngủ, hay tưởng tượng !” Anh chàng lifeguard vừa càu nhàu, vừa ngái ngủ:

– Are you okay ? Đâu có chuyện gì xảy ra !

Nói xong, anh chàng vội quay trở lại văn phòng nhìn tôi lắc đầu.

Lúc này cô gái đã ngưng bơi leo ra khỏi hồ, và hỏi vọng lên:

– Anh có thể đi cùng với tôi ra chỗ đậu xe ?

Tôi vừa sợ, vừa do dự, im lặng chưa kịp nói tiếng nào. Giọng cô gái như van nài:

– Please, please walk me out to my car !

Giụi mắt lần nữa, tôi quyết định:

-Okay, tôi đợi cô ở ngoài hồ bơi.

_ Cám ơn anh ! à anh tên gì ?

– Alain

– Tôi là Karen. cám ơn anh rất nhiều.

– Không có chi ! See you out there !

Tôi bước nhanh về phòng tắm nam, mở cửa và mở mạnh vòi nước nóng, như cố quên đi những gì đã thấy trong hồ bơi.

Một vài phút sau, thì bật chợt tôi nghe tiếng nước nhỏ đều đạn bên phòng bên cạnh. Ngạc nhiên, tôi nghĩ thầm:

” Hồi nảy mình đâu có thấy ai trong Locker room, mà cũng không nghe bước chân !.”

Xoa xà bông, tắm thật nhanh, tôi rùng mình rởn óc khi nghe tiếng của cô gái hỏi vọng qua:

– Anh có xà bông không, Alain ? Hôm nay tôi quên mất. Run rẩy nhưng vẩn còn tỉnh táo:

– Hey Karen ! This is men’s bathroom ! What are you doing here ?

– I know, But I am scared to shower alone in women’s bathroom !

Vừa ngạc nhiên, vừa tò mò hiếu kỳ, trộn lẫn với cảm giác kinh sợ, tôi lấy hết can đảm tự nhủ:

-” Mẹ kiếp, có gì phải sợ một đứa con gái “!

Tôi lấy chai xà bông và bước ra quấn khăn bên mình, đưa vào tấm màn của phòng kế bên:

– Here you go, Karen !

Tiếng nước vẫn nhỏ đều róc rách, nhưng không nghe tiếng trả lời. Tôi lập lại và nói lớn hơn:

– Shampoo ! Karen ! take it.

Không gian vẫn im lặng như tờ, tiếng nước yếu dần và nhỏ từng giọt ghê rợn…Tôi đánh bạo vén bức màn và nhìn vào, không một ai ở đó, tiếng nước vẫn chảy, trên tường có dính nhiều vết máu loang lỗ. Tôi thét lớn kinh sợ chạy thẳng một mạch ra khỏi phòng Locker nam, mặc vội chiếc quần jean , khoác chiếc áo..chạy thẳng ra quầy check-in. Tôi lắp bắp tay vừa chỉ vừa nói:

– There are a lots of  blood in Man’s locker room ! Anh sinh viên tiếp tân bình tỉnh giữ chặt vai tôi và mạnh mẻ:

– Where ? show me ? nói xong anh đi theo tôi vào phòng tắm nam. Tôi và anh bước vào phòng tắm khi nảy dính máu trên tường. Lạ thay không một vết máu, nước không còn chảy róc rách, Tôi và anh chàng tiếp tân kiểm tra từng phòng tắm , tuyệt nhiên không có gì.

Anh chàng tiếp tân vừa lắc đầu, vừa mỉm cười nữa đùa nửa thật:

_ Ghosts only appear in Halloween Night, not early morning.

Tôi bối rối nhìn anh ta không biết giải thích làm sao, vội vả bước nhanh ra phòng ngoài, dự định nhanh chóng chạy thật nhanh ra lấy xe.

– Alain ? won’t you walk me out ?

Tôi ớn lạnh mặt mày tái mét. Karen đang đứng chờ nhỏe một nụ cười thật có duyên, trên khuôn mặt xanh xao, nàng mặc một bộ đồ đen bó sát thật thể thao và gợi cảm.

Tôi nhìn quanh, những dãy ghế salon bên ngoài phòng đợi, chứa đầy những người vô gia cư, một vài kẻ thất thần điên loạn vừa nhìn tôi, vừa lảm nhảm chửi thề.

Nhìn ra cổng building, trời vẫn còn tối dù đã 6:00 sáng, tôi đáp vội:

– Okay, I walk you out, Karen !

Đoạn đường ngắn ngủi từ hồ bơi đến parking lots vừa tối, vừa trơn, lá vàng rơi rụng khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài tiếng quạ hòa lẫn vào tiếng côn trùng sau cơn mưa tối qua còn đọng lại. Tôi cắm cuối đi song song với Karen, vừa run, vừa trong tư thế phòng thủ.

– Okay ! I can only walk you out up here ! Tôi vừa nói vừa quay ngang nhìn Karen, tôi run bắn và hàm răng đánh với nhau lập cập ,chung quanh tôi không một bóng người, Karen đã biến mất từ bao giờ.

Tôi run rẩy gần như gục xuống, nhưng vẫn lấy hết can đảm chạy thật nhanh đến chỗ đậu xe. Tiếng chân ai đó chạy rượt theo tôi, gió sa mạc nấc lên từng chặp, không biết từ đâu tiếng mấy con quạ, hay chim cú rú lên những tiếng não nề, xa xa văng vẳng :

– Help me please ! Anyone, Help me please !

Tôi nhảy vội vào xe, quần áo mồ hôi ướt đẩm, kinh hoàng lái ngược chiều thật nhanh để chạy ra đường lớn.

Về nhà, trời vẫn còn tối, tôi thắng xe gấp vào garage, và chạy vội lên lầu đóng cửa phòng, và thiếp đi vì mệt mỏi và sợ hải.

Nghe tiếng đập cửa bên ngoài, tôi giựt mình thức dậy và nhìn đồng hồ, gần 8:00 tối, thì ra tôi đã ngủ như chết từ sáng sớm đến giờ. Tôi lặng lẻ tắt đèn dưới lầu vì không có kẹo để cho lũ trẻ, nhưng lý do chính là nỗi ám ảnh khủng khiếp về câu chuyện sáng nay ở hồ bơi.

Bật tivi, tôi lặng người chết đứng vì cô xuớng ngôn viên vừa thông báo một breaking news: Cảnh sát trường đại học đang truy tìm kẻ hảm hiếp giết người trong khu vực ký túc xá, đêm tối trước ngày Halloween. Nạn nhân là một cô gái tóc vàng, có khuôn mặt xanh xao, đôi mắt thất thần. Tôi nhận ngay ra đó là Karen.

Kể từ ngày đó, tôi không bao giờ dám đi bơi vào ngày Halloween, và bao giờ tôi cũng đi bơi vào những khi trời sáng, hoặc đông người.

Halloween 2019 Alain Bảo Phán

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s