Chuyện chàng trai ngoài 20 tuổi… (Truyện ngắn có thật)

Có khi nào trong những chiều lái xe về từ chỗ làm, đường phố đã nhá nhem tối, trời lạnh, bạn tự hỏi “tại sao ta ở chốn này?”, “những mảnh đời VN đang lưu lạc trên những miền đất xa xứ khác, sống một cuộc đời ra sao?” 40813263_10211077850817097_2059927372416679936_n

Từ khi biết câu chuyện tình ấy, hình ảnh gia đình họ cứ lảng vãng mãi trong đầu tôi. “Tại sao có những cuộc tình đẹp như vậy? Tại sao có những trái tim âm ỉ lửa tình yêu cho quê hương bền vững như vậy?” Đoạn kết của họ sẽ ra sao? Cuối cùng tình yêu có khả năng được trái tim chọn lựa hoặc được điều khiển bởi lý trí hay không?

Đã có những buổi chiều tôi như trôi theo luồng xe trên đường, dù được sưởi trong xe ấm áp, dù radio đang mở lên để hầu bắt kịp tin tức trong ngày nhưng đầu óc tôi đang ở một nơi xa xôi. Nơi ấy tôi không mơ ước được đến vì nó gần VN quá, đến đấy mà không vào được VN thì như tự khơi dậy nỗi đau, nỗi nhớ nhung cho mình… Nơi ấy có một người đàn ông…

…Người đàn ông ấy khoảng 40 tuổi nằm trong khu phòng đầy bệnh nhân của nhà thương Đồng Nai, tay anh bị còng vào thành giường. Mấy tuần nay người ta xì xầm về anh, có người nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm, có người nhìn anh bằng ánh mắt sợ sệt và xa lánh. Trong những cơn mê sốt đôi khi anh cảm nhận được đôi bàn tay dịu dàng của ai đó đang nhẹ nhàng chăm sóc anh….

Cuộc tình một tù nhân lương tâm của các trại tù Z30 Xuân Lộc, Z20 Xuân Phước với người phụ nữ ấy bắt đầu từ những ngày tháng đó…

Anh được đưa trở lại trại tù Z30, sau khi bệnh tình của anh có phần thuyên giảm. Anh bị giam cầm thêm 5 tháng nữa trước khi được trả tự do.

Ngày cánh cửa nhà tù mở rộng, anh bước ra với tư cách một người tự do trong một đất nước bị giam cầm, người đàn bà có đôi tay dịu dàng đứng đợi anh ở cồng trại giam…

Người tù nhân lương tâm đã chôn hơn 20 năm tuổi thanh xuân trong trại tù cộng sản. Anh bị bắt tháng 7 năm 1977, lúc còn là chàng trai hơn 20 tuổi đời tràn đầy sức sống, tràn đầy lý tưởng cho quê hương. Từ cửa trại tù Xuân Lộc năm 1997 bước ra là một người đàn ông trung niên hoàn toàn trắng tay, 20 năm sống đời tù, thế giới bình thường đã quá xa lạ đối với anh…

Tôi có quen một cô bạn đầy cá tính xinh đẹp, mãi đến gần 30 tuổi vẫn chưa có người yêu. Hỏi tại sao? Nàng thẳng thắng trả lời “đàn ông VN không có lý tưởng nên chẳng chọn được thằng nào!”…

Có những người đàn bà như thế!

Người đàn ông trung niên kia gia tài chỉ có vài bộ đồ cũ hoặc chăng cũng chẳng có gì và người đàn bà không còn trẻ đưa nhau về tạo dựng tổ ấm. Có lẽ vợ anh thuộc mẫu người đàn bà như cô bạn của tôi, nên chấp nhận kết hôn với một người đàn ông chẳng có tương lai, sẽ luôn bị chính quyền dòm ngó theo dõi và trù dập. Chị chỉ biết rằng gia tài duy nhất của anh là một trái tim âm ỉ lửa cho quê hương. Có lẽ đối với chị ấy như vậy là đủ hạnh phúc…

Cuộc sống “tự do” trong một xã hội bình thường sau 20 bị giam cầm đã là khó, để tồn tại được trong một xã hội mà phần nhiều giá trị quan trọng đã bị đảo lộn chắc phải là một thử thách lớn đối với anh. Dù vậy, nước chảy thì lá cũng phải trôi theo…

Năm đứa con trai của anh gần 11 tuổi, anh lại theo tiếng gọi của con tim đi thăm viếng gia đình của những tù nhân lương tâm. Anh kể các cán bộ cộng sản đã hứa hẹn sẽ giúp anh tạo dựng một gia đình đầy đủ vật chất nếu anh chấp nhận tồn tại như một người không tim, không óc, không còn quan tâm đến những sự đàn áp mà các tù nhân lương tâm đang hứng chịu từng ngày. Anh kể:

– Lúc đó tôi thiếu thốn nhiều lắm nhưng làm sao quay lưng được với những người từng là bạn của tôi? Họ từng là những tù nhân lương tâm như tôi…

Ở VN, nếu bạn chỉ tồn tại như những sinh vật chỉ biết sống còn thì có lẽ dù nghèo, dù cực cũng không đến nỗi phải ăn cỏ như người dân Bắc Hàn, không phải ngủ khổ như cư dân ở Calcutta, nhưng nếu bạn làm người sống bằng con tim và lương tri của mình thì câu chuyện lại khác, đầy khó khăn…

Anh bị săn đuổi…

Gia đình nhỏ của anh dìu dắt nhau tìm đường vượt biên qua đất Thái. Cuộc sống trên quê hương đã khó khăn, qua Thái lạ đất, lạ tiếng, tôi không tưởng tượng được nó sẽ khó khăn, thử thách như thế nào?

Bạn có biết hơn nửa triệu đồng bào đã chết trên đường vượt biên tìm tự do? Họ đã bỏ mình vì cách này hay cách khác. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện kể nỗi cả da gà từ những nhân chứng sống…

Người đàn bà của anh sức khỏe đã không tốt, trong hoàn cảnh sống quá khó khăn từ vật chất đến tinh thần nàng đã lâm trọng bệnh và qua đời…Chị để lại con trai nhỏ dại cho anh trên đất khách…

Con trai anh, cháu Long Phi lúc rời VN chỉ 11 tuổi, ngày trở về quê hương để giỗ mẹ đã là một chàng trai ngoài 20. Chàng trai ngoài 20 tuổi lưu lạc nơi xứ người, được nuôi dưỡng bởi ngọn lửa yêu quê hương dân tộc. Ngày trở về chàng trai ngoài 20 tuổi đã tham gia trong dòng người biểu tình chống luật Đặc Khu, ngày lịch sử Xuống Đường của người dân VN 10.06.2018. Trong dòng người ấy, chàng trai ngoài 20 tuổi bị bắt cùng với những chàng trai ngoài 20 tuổi khác. Will Nguyễn cũng bị bắt.

Cái mạng của những người trẻ ngoài 20 tuổi công dân Việt Nam nó rẻ mạt, ít được ai đoái hoài tới. Cái mạng của những kẻ đã bỏ nước ra đi vì bị truy đuổi từ đời cha dưới chế độ tàn quyền Cộng Sản thì có là ra gì?

Chàng trai ngoài 20 tuổi tên Trần Long Phi con ông Trần Văn Long là có thật. Có thể nào cũng như cha, chàng trai ngoài 20 tuổi này sẽ chôn trọn xuân xanh trong những nhà tù giam cầm người yêu nước như cha chàng đã từng? Có thể nào những người trẻ dám sống với lý tưởng cho quê hương dân tộc sẽ phải chết dần vì họ chưa được nhiều người biết đến để quan tâm?

Tôi viết những dòng này mỗi ngày một ít vì trong thế giới của tôi cũng lắm điều, nhiều chuyện. Ngày hôm nay gia đình em Trần Long Phi sẽ được phép vào tù thăm em…tôi chạnh lòng nghĩ đến người cha hiu quạnh của em đang bên đất Thái, không thể về thăm em được, vì về đồng nghĩa với sự chọn lựa chết mòn một lần nữa trong nhà tù Cộng Sản…

Bao nhiêu nữa thế hệ sẽ phải còn trả giá cho tình yêu quê hương của mình? Xin hãy tìm sự cứu cánh trong chính con tim của bạn.

Viết cho em…
05.09.2018

Uyên Di

Leave a comment