Đoản Khúc Một Hoàng Hôn.
Tiếng ồn ào tranh luận ở dãy phòng sau, trong căn biệt thự xinh xắn, với một vườn hoa đủ loại thật đẹp trước sân, nằm trên đường Hùng Vương, thuộc thành phố Nha Trang hiền hòa, thơ mộng dọc bờ biển êm đềm thơ mộng, làm tôi giật mình thức dậy.
Chạy vội xuống nhà dưới, nhìn thấy chú út tôi trong bộ áo phi công đẫm máu, tay cầm một chai cognac nút ừng ực, đang nữa say nữa tĩnh nói với chú ba, một sĩ quan cảnh sát tâm lý chiến:
” Đụ mẹ ! anh coi có tức không, trong khi tôi lái trực thăng ngày đêm ngoài chiến trường, mang xác đồng đội, và cố gằng chiến đấu ngăn chận làn sóng việt cộng, thì tụi nghị viên đối lập ăn không ngồi rồi, cứ biểu tình đòi lật đổ chế độ và chống đối những dự luật tiếp tế cho quân đội.”
Đó là hình ảnh sau cùng in sâu vào đôi mắt trẻ thơ tôi cho đến tận bây giờ, vài tháng sau thì miền nam mất.
..Chú út tôi là một người ngang tàng, lãng tử , cực kỳ giỏi vỏ, sức khỏe dồi dào , uống rượu như nước lã, nhưng ở độ tuổi gần 70, chú tôi cũng như bao nhiêu người lính khác , không tránh khỏi quy luật tự nhiên sanh lảo bệnh tử.
Vài ngày trước, chú tôi gọi điện thoại lên Las Vegas:”
“Bảo, chú có cái áo khoác bằng da ,chiếc áo chú đã mặc trong thời phi công. Chú tính tặng cho con làm kỷ niệm. Con có muốn lấy không ?”
Tôi ngần ngừ chưa trả lời qua điện thoại, thì chú tôi nói tiếp:
” Chú biết chiếc áo khoác này rất hợp với con, với tính cách lãng tữ và bụi đời của con.”
Tôi vội trả lời:
” Dạ con lấy, vậy chú gứi lên Las Vegas cho con.”
Chú và tôi rất giống nhau từ cách ăn mậc, sở thích, và tính cách phong trần bạc mạng bất cần đời. những năm trước 1975, mặc dù con rất nhỏ, tôi bao giờ cũng được chú dọc bờ biển nha trang bằng chiếc trực thăng, có những lúc chú lạng chiếc trực thăng sát gần nước biển, hoặc đứng chiếc trực thăng cách mặt biển không cao lắm, để tôi cỏ thể nhìn thấy nước biển cuộn vòng quay sóng thật đẹp.
Thỉnh thoảng chú lại hỏi tôi:
” lớn lên con thích làm gì, Bảo ?”
Với đôi mắt ngây thơ không do dự, tôi trả lời thật nhanh:
” Con muốn làm phi công, con muốn lái máy bay như chú.”
Chú mỉm cười, vỗ đầu tôi và nhẹ nhàng nói :
” Vậy thì ráng học cho giỏi, làm phi công thì không khó lắm, nhưng nếu con học gi3i thì con sẽ chỉ huy nhiều phi công..”
…Bổng xẹt, chân tôi tình cờ đạp trúng một viên đá, và trượt xuống đồi, nhanh như chớp chú tôi nắm chạt cổ áo tôi, và chân phải xoạc nhanh chận thân người tôi lại, tay trái chú nắm chặt một cành cây, và bình tĩnh kéo tôi lên.
Chiều hôm đó, hai chú cháu vừa uống trà sau vườn, vừa nhìn hoàng hôn che lấp mặt trời ẩn hiện tận chân trời.
Chú tôi cất giọng như tâm sự:
“Bảo, con có nhìn thấy mặt trời lặn dần khi hoàng hôn xuống không, cuộc đời chú bây giờ như vậy đó, thời gian không còn bao lâu, cứ mỗi tháng 4 mỗi năm gần đây, chú lại ngồi đây một mình ngắm nhìn không gian, bầu trời cứ tưởng như là mình đang lái trực thăng, ngắm những buổi chiều tà thật đẹp, giống như những dốc núi Plekui, thị trấn Sông Pha và còn nhiều nữa.”
Ngừng một lát, chú tôi cầm cây guitar, và hát:
” Anh! Anh! Hỡi anh ở lại Charlie
Anh! Anh! Hỡi anh giã từ vũ khí
Vâng, chính anh là ngôi sao mới
Một lần này chợt sáng trưng
Là cánh dù đan bằng tiếc thương vô cùng
Này anh! Anh! Hỡi anh ở lại Charlie
Anh! Vâng, chính anh là loài chim quý
Ôi, cánh chim trùng khơi vạn lý
Một lần dậy cánh bay
Người để cho người nước mắt trên tay…..
….Xin một lần thôi, một lần thôi
Vẫy tay tạ từ Charlie
Xin một lần nữa, một lần nữa
Vẫy tay chào buồn anh đi ”
Giọng chú tôi mạnh và ấm, khuôn mặt vẫn còn in đậm những nép đẹp trai, hào hoa phong nhã, của những người lính không quân VNCH 43 năm về trước.
Tôi im lặng, đôi mắt khô ráo hoảnh, giờ này cả chú và tôi cũng đều bước vào đoạn cuối của một cuộc tình, cuộc tình mơ mộng ngày nào tôi mơ mộng trở thành một người lính không quân, cùng chú bay lượn dọc mảnh dất việt nam hình chữ S thân thương.
Gió San Diego thổi nhè nhẹ thật dễ chịu, lần đầu tôi thấy đôi mắt của chú thật buồn, như để che dấu một giây cảm động và nhớ nhung về qua khứ. Chú nói nhẹ nhàng:
“Hình như gió hôm nay có bụi nhiều, thôi vô ăn cơm đi con, mai con còn bay về sớm Bảo.”
Tại phi trường San Diego, sau khi giao cho tôi chiếc áo da bạc màu không quân, một con dao lính và một cặp côn KARATE, 3 kỷ niệm chú còn giữ lại, cho tôi. Chú vổ vai và bắt tay tôi như một người lính:
” Ráng giữ gìn sức khỏe nghe con, khi nào rảnh thì bay xuống thăm chú.”
Tôi bóp chặt bàn tay chú và hứa trong lòng : ” con sẽ trở lại.”
Chuyến bay từ San Diego bay về Las Vegas chỉ ngắn ngủi khoảng 1 giờ, nhưng tôi có cảm tưởng dài vời vợi, như những chuyến bay từ Sài Gòn ra Hạm Đội 7 ngày nào .
” Tôi bước đi Tân Sơn Nhất lửa khói ngập trời,
khu thương xá cửa khép cuộc đời,
những con tầu ngơ ngác ra khơi.
Tôi bước đi, qua đường rừng chông gai, tăm tối.
Như cuộc đời ở lại từ khi mất người.
Tôi bước đi, như con rết lê lết cuộc đời,
như thân bướm đôi cánh rã rời,
lấy u sầu che dấu tả tơi.
Tự do ơi tự do! tôi trả bằng nước mắt
Tự do hỡi tự do! anh trao bằng máu xương
Tự do ôi tự do! Em đổi bằng thân xác.
Vì hai chữ tự do! Ta mang đời lưu vong. ”
Những Ngày Cuối Tháng 4 Năm 2018
Kính Tặng Chú V.H và những người lính Không Quân VNCH.
Bảo Phán (ALAIN BẢO)
29-4-2018