Những điều kỳ lạ trong cuộc sống – ALAIN BẢO

Những điều kỳ lạ trong cuộc sống

Cuộc đời thường đầy dẫy những bất ngờ kỳ diệu, với kết cục đầy bi thương, hoặc sửng sốt đầy ngạc nhiên. Đó là một trong những tính chất quan trọng nhất, để bạn tập cách học và cách sống theo từng bước thăng trầm của từng quãng đời, khúc ngoặc, ngã rẻ. Và hãy luôn luôn nhớ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra bất cứ nơi nào, bất cứ phút nào, để sống thật đáng giá mỗi giây phút hiện tại.

Sau đây tôi xin chia xẻ một vài câu chuyện thật 100% đã xảy ra trong nữa cuộc đời tôi:

Chuyện thứ nhất:

Chỉ trong vòng hơn 2 tháng từ tháng 3 đến tháng 5 năm 1975, , cũng như hàng chục triệu đồng bào miền nam Việt Nam khác, gia đình tôi vốn thuộc loại trung lưu , sĩ quan “ngụy”, được chính quyền cộng sản miền bắc đẩy xuống tận cùng đáy vực của xã hội, kể từ ngày đó đại gia đình tôi lang thang kiếm sống tận hang cùng ngỏ hẻm, sống chui sống nhủi cả hơn 20 mạng trong nhà ngoại tôi tại Sài Gòn.

Chuyện thứ hai:

Vào tuổi mới lớn, lúc vẫn còn ở Sài Gòn Việt Nam, vốn ham mê võ thuật và thể thao, tôi thường xin theo học các lớp về các phái võ tàu, nhật, đại hàn. Cho đến 1 ngày, trong lúc tập một thanh sắt thật to tình cờ rớt vào gáy, tôi bất tỉnh và chở vào bệnh viện.

Kể từ ngày đó, hàng trăm bệnh trong người bộc phát ra bởi hàng trăm ông bác sĩ, mỗi lần là một bệnh mới. Trong vòng 1 năm tôi uống cả hàng trăm loại thuốc từ A đến Z, bệnh không thuyên giảm mà còn nặng thêm.

Sau đó nhân duyên đưa đẩy, tôi gặp 1 vị sư nam tông trẻ nhận tôi làm đồ đệ, theo thầy, tôi khăn gói lên núi Dinh Bà Rịa Long Thành để chữa bệnh, tôi mang theo một vài quyển sách của thiền sư Osawa và Tuyệt Thực Đi Về Đâu của Thái Khắc Lễ.

Sư chỉ đáng tuổi anh tôi, nhưng dáng người cao ráo nhanh nhẹn, mỗi sáng Sư đi như bay trên những con đường núi hoang vu, đầy đá và cây dại , để lấy nước. Am Lá nơi sư và tôi ở chỉ là 1 hòn đá thật to, được đẽo đục bằng phẳng, và trên đó được xây 2 cái cái chòi bằng tranh.

Trong vòng 2 năm liên tục:

Năm đầu tiên: tôi nhịn đói tuyệt thực tuyệt đối đúng 30 ngày, chỉ uống nước lã H2O (không uống không ăn bất cứ một thứ pha chế nào khác), hoặc nước suối do sư mang về am, 11 tháng sau đó tôi ăn gạo lức muối mè phương pháp số 7 (thuần gạo lức + muối mè + nước lã)

Năm thứ 2: tôi nhịn đói tuyệt thực tuyệt đối đợt 2 đúng 29 ngày, chỉ uống nước lã H2O, 11 tháng sau đó tôi ăn gạo lức muối mè phương pháp số 7 tuyệt đối.

Sau 2 năm bệnh tôi khỏi dần và mọi triệu chứng tim phổi gan não ngũ phục lục tạng hư hao, theo lời bao nhiêu bác sĩ tây y tào lao thiên địa phán quyết cũng biến theo mây khói.

Cùng lúc đó nhà cầm quyền CS trục xuất tất cả tăng chúng trên núi Dinh xuống để đi thanh niên xung phong, Thầy tôi vượt biên và không nghe tin tức gì đã hơn 30 năm qua. Tôi định cư tại Mỹ,thở hít bầu không khí tự do, được học hành công ăn việc làm đến nơi đến chốn.

Thỉnh thoảng, tôi có thấy nhiều người bạn bị ung thư, tôi có offer hãy theo phương pháp số 7 Osawa và nhịn ăn Tuyệt Đối, nhưng không ai chấp nhận hoặc tin những điều tôi nói. Có duy nhất một bác ở Cali thực hành đúng 1 tháng thì bệnh thuyên giảm rất nhiều, bác có thể lái xe và sinh hoạt bình thường, dù rằng trước đó bác nằm liệt giường.

Nhưng 1 năm sau, thì tôi nghe bác qua đời, tôi có hỏi người thân cũng là bà con của tôi là tại sao hôm bữa thấy đỡ nhiều , sao bây giờ lại như vậy ? Tôi biết được rằng trong thời gian ăn gạo lức muối mè phương pháp số 7, bác đã xen kẽ uống sữa , nước sinh tố, lâu lâu ăn mì, hủ tiếu, vốn đã vi phạm nghiêm ngặt phương pháp Osawa và Dưỡng Sinh.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn ăn gạo lức hơn 30 năm qua, dù nấu trong nồi điện, và luôn có một hủ muối mè ,thỉnh thoảng vẫn nhịn ăn 7 ngày hoặc vài ba ngày (Gạo đỏ và mè không lột vỏ tôi đều mua ở Whole Food hoặc Trade Joe’s)

Chuyện Thứ Ba:

Năm 2012, ngoài bơi lội ra mỗi chiều tôi còn rất thích chạy xe đạp cuộc với tốc độ nhanh. Buổi chiều hôm đó tôi đang chạy thả dốc buổi chiều trên một con đường khá quanh co, xe càng chạy nhanh mà đường càng tối, tôi chưa kịp thắng từ từ vì thấy quá nguy hiểm thì bánh xe đã trượt đường chạy, và tôi văng tung người từ trên lề đường lộn lăn lộn đồi, không đội mũ bảo hiểm, mặt tôi đập mạnh vào đá và sõi, cặp kính đen đi xe đạp vỡ nát.

Máu chảy đầy mặt và toàn thân đau nhói, chỉ thấy bóng mờ xung quanh, sợ hải vội cởi chiếc áo thun và lau nhẹ khuôn mặt đầy máu, tôi chớp mắt mấy lần nhìn chung quanh 1 lần nữa , để xác định mình có bị mù không ? quá mừng vì tôi vẫn thấy rõ nhà cửa chung quanh.

Tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu khâu 11 mũi, gãy sóng mũi, bể tuyến nước mắt, bể xương sườn trái, và mắt trái bị yếu hẳn đi nhiều.

Tôi đi khám khoảng 1 tuần và được cho về nhà (tiền thuốc thang bệnh viện lên gần 80,000$ US), về nhà tôi tự nấu cháo gạo lứt muối mè, uống nước lã, ăn cháo gạo lứt muối mè rất ít, và uống thuốc giảm đau, nằm nghĩ trong vòng 6 tháng. Điều kỳ diệu, khuôn mặt tôi lành thật nhanh, chỉ có 1 vết thẹo thật nhỏ nằm dưới mí mắt mà ai nhìn thật kỹ mới thấy, các xương bị vỡ cũng tự động lành rất nhanh, dù rằng mắt trái kém hơn xưa rất nhiều.

Chuyện Thứ Tư:

Năm 2015 cùng ngày tan tiệc re-union với bạn tại orange county lúc đó đã khoãng 12 giờ đêm, không hiểu sao tôi lại quyết định lái về Las Vegas, khoãng 3 giờ rưỡi sáng tôi cảm thấy bắt đầu buồn ngủ, nhưng vì cảm thấy gần tới Vegas, nên tôi nghĩ ráng chút nữa về nhà ngủ luôn, dù rằng lúc đó mắt tôi đã mệt và bắt đầu thấy loạn thị 2-3 chiếc xe truck chở hàng từ Cali đi Vegas (thường thì giờ này Xe chở hàng từ California bắt đầu chạy lên Las Vegas).

Mắt tôi đang mệt mỏi thì “bang..” xe tôi đụng vào hàng lề bằng sắt bên phải dội ra, và không biết phép mầu nào giúp tôi lách khỏi chiếc xe truck đang chạy trước mặt.

Mồ hôi lạnh đầm đìa vì vừa thoát chết trong đường tơ kẻ tóc, tôi vội quẹo đại vào 1 exit vắng tanh khóa chặt cửa, và lăn đùng ngủ 1 giấc như chết tới sáng.

Sáng dậy, thoải mái khỏe khoắn tôi lái chậm rãi khoan thai về Las Vegas.

Chuyện Thứ Năm:

Thứ Năm Ngày 20 tháng 7 Năm 2017 – Từ cõi chết trở về

Trưa thứ 5 ngày 20 tháng 7 năm 2017, vừa lái khỏi Las Vegas khoảng 100 miles tức là qua khỏi Baker 1 tí, để ra cắm trại và tắm biển mỗi năm ở San Clemente California. Tôi với tay phải chồm lấy chiếc Iphone làm GPS thì bổng nhiên chiếc xe tôi đang chạy trên freeway 15 đâm sang lề phải, đụng mạnh vào dãy tường bằng gạch cát mới đào lên, và dội ra đường cái, mắt tôi vẫn mở toang, chiếc xe tôi vừa lao xuống lề phía trái vốn là một con đường đất sa mạc thật rộng, dùng để chia đôi FREEWAY 15, chiếc xe tôi vẫn lao băng băng về phia trước trên con đường sa mạc, được khoãng 30 giây thì chiếc xe ngừng lại bởi đất cát sa mạc.

Trên con đường tôi đi, xe tải, xe nhỏ lớn vẫn chạy vun vút, nhưng thật lạ kỳ tại sao khi chiếc xe tôi lạc tay lái trên đường cái thì không chiếc xe nào đụng. Đang chạy với tốc độ 85 miles và quay loạn xạ ỏ Freeway, nếu có chiếc nào đụng vào, thì tôi tin chắc 100% tôi sẽ từ tàn phế suốt đời cho tới chết.

Vừa mở cửa xe, vừa hoàn hồn bước ra khỏi chiếc xe bẹp lép, tôi biết rằng, tôi đã sống lại, hoặc ơn trên ông bà thần thánh đã phù hộ tôi. Nếu không chắc chắn, bây giờ tôi sẽ không có mặt trên cõi đời này để kể lại cho bạn đọc những mẫu chuyện kỳ diệu xảy ra trong đời.

Hảy nhớ rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, và bạn có thể chết bất cứ lúc nào…cũng như là nếu chữa trị đúng lúc và kiên trì ý chí – bạn sẽ là người bác sĩ tốt nhất cho bạn.

Không có ai hiểu chính sức khỏe và bản thân bạn chính bằng bạn !

Không có chiến thắng nào bằng chiến thắng được bản thân mình !

ALAIN BẢO (Bảo Phán)

JULY 22 2017

LAS VEGAS NV USA

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s