Tiếng người la thét hỗn loạn, xe cộ chạy ngỗn ngang, tiếng chân chạy sầm sập, đâu đó lại nghe tiếng súng AK47 đì đòang trộn lẫn với tràng liên thanh của M16, tạo ra trước mặt hắn 1 khung cảnh kinh hoàng, lộn xộn khủng khiếp.
Hắn hoãng sợ chui rút vào gầm bàn vì nghe tiếng máy bay chói tai nhức óc bay ngay nhà hắn, tiếng dì hắn khóc thảm thiết, vì cậu hắn vừa bị ám sát tại Bổ Tổng Tham Mưu, Mẹ hắn ôm chặt mấy anh em hắn thì thầm:
“Ba con sẽ về đón mẹ con mình, Alain à..”
Hắn co rút tấm thân nhỏ bé gầy còm rút người vào trong lòng mẹ, để bấu níu và che dấu sự sợ hãi vô vàn trước một tình huống hổn loạn điên cuồng, mạnh ai nấy lo lúc này.
Đột nhên, tiếng anh họ của hắn chạy dồn dập từ bên ngoài vào, báo cho mẹ hắn, rằng ba hắn và chú hắn, đã lên trực thăng bay thẳng ra Hạm đội 7, mẹ hắn ngất lên từng hồi, ôm chặt hắn bất động như người đã chết.
Bổng có những tiếng hét the thé lạ lẫm Bắc Kỳ, cùng với những tiếng súng AK bắn chỉa thiên:
“tất cả đàn ông trong nhà này hãy bước ra, sẽ được cách mạng khoan hồng…”
Ông ngoại, cậu chú hắn hoảng sợ đưa tay lên đầu và vội bước theo họ, mọi người bước đi lạc lõng với ánh mắt không hồn, chừng vài phút thì hắn bổng nghe bà ngoại hắn khóc thét lên và ngã quỵ xuống trước sân nhà, khi hàng loạt tiếng súng AK bắn vào ông ngoại và cậu lẫn chú của hắn cách hàng rào nhà mấy chục thước.
Chưa kịp nhận thức và hết nổi lo sợ, thì hắn bổng nghe tiếng thét the thé lanh lảnh như đàn bà của 1 người đàn ông:
” 2 người ở gầm bàn bước ra ngay, không thì chúng tao bắn bỏ mẹ..”
Hắn hoảng sợ ôm chặt lấy mẹ và bước ra. Trước mặt hắn một đám người mang dép , đầu gắn cây cỏ, tất cả đều ốm nhách, chỉ có những cặp mắt của họ hung dữ tóa lên sự hiểm ác thù hằn, tay cầm AK chỉa vào tất cả người nhà của hắn.
Hắn khóc ré lên, và ngất xĩu vì quá kinh hoàng….Bổng nghe tiếng mẹ hắn, giờ đã là 1 bà lão trên 80 đâp mạnh vào người hắn:
“Alain, con có sao không, con nằm ác mộng hả…”
À, thì ra hắn đang trãi qua cơn ác mộng tháng tư đen, đến nỗi té từ sofa phòng khách xuống đất, thân thể đầm đìa mồ hôi.
Mẹ hắn rót cho hắn 1 ly nước lạnh, trời đã gần 3 giờ sáng thứ hai ngày 7 tháng 4 năm 2014.
Thức giấc tỉnh mộng, hắn mới biết rằng đã 39 năm trôi qua, thời gian nữa đời người, đã làm con người hắn héo mòn, và mệt mõi vì nỗi thương nhớ quê nhà của người tha phương viễn xứ, cùng với những quá khứ dĩ vãng kinh hoàng tháng ba buồn và tháng tư đen ngày nào năm ấy.
Vài năm sau, người ta thấy một bà lão đã gần 90 đang ngồi trên xe lăn được đẩy bởi 1 người phụ nữ trung niên khăn voan che mặt, tay họ cầm những bó hoa màu tím thật đẹp, màu tím hoa sim như ngày nào họ còn ở Nha Trang thành nội thân thương mọc ở ven đường.
2 người đàn bà dừng lại trước 1 tấm bia mộ nhỏ, vuông vức, và cẩn thận đặt những bó hoa màu tím thật đẹp, thật tươi xuống:
Alain Bảo Phán ( Nguyễn Phúc Bảo Phán – Hoàng Tộc Triều Nguyễn)
Sinh Ngày….
Mất ngày… tháng… năm …..
Một trong hàng triệu người Việt Nam vô danh tha phương chạy trốn họa cộng sản.
Gần đó có 1 ông lão người da đen coi nghĩa trang tò mò đưa mắt nhìn 2 người đàn bà, 1 già 1 trẻ…Người phụ nữ trung niên bổng bước lại gần người da đen trông nghĩ trang dúi vào tay ông ta 1 nắm tiền và nói vội 1 câu bằng tiếng Anh :
“Xin ông chăm sóc cái mộ này thật cẩn thận, có lẽ đây là lần cuối chúng tôi đến đây…”
Trời bổng tối sấm, gió thổi ào ạt, trộn lẫn vào tiếng róc rách run rẩy của hàng lá thông, như tiếng than khóc ai oán, buồn bã của những kẽ tha phương biệt xứ.
Viết vội tối ngày 7 tháng 4 năm 2014
3 giờ sáng
Alain Bảo Phán.
Las Vegas, NV, USA
Thức giấc, nghe mơ… rất thật!
chiêm bao ngần ấy năm rồi
người ơi đừng lay tôi vội
tim gan chừ vẫn bồi hồi
dai dẵng theo từng giấc ngủ
hằng đêm tiếng súng kinh hoàng
ba chín năm rồi chưa đủ
đời người bao nỗi lo toan
nợ nước chừng nao mới trả
tình nhà còn mãi vấn vương
thân này mong thành cát bụi
còn hơn sống kiếp tha hương!
(* Cảm xúc khi đọc đoản văn Thức Giấc của Alain Bảo Phán, vài dòng viết vội tặng tác giả.)
4/2014
HTNBB
LikeLike