Nắng đã tắt, mặt trời lặng lẽ chìm sâu dưới chân núi, đường phố xe cộ đông đúc, hình như mọi người đang vội vàng và vội vã trên đường đi làm về cho kịp bữa ăn tối.
Hắn ngồi đó đăm chiêu, thả hồn về một phương trời thân quen, nhưng bổng trở nên xa xôi, lạnh lẽo trong ký ức từ thuở nào. Ly cà phê frappuccino caramel nóng và dịu ngọt, cũng không làm trái tim hắn bớt nguội lạnh.
Tháng tư mỗi năm đánh dấu thêm một chặng đời lưu lạc tha hương nơi xứ người, tóc đã bắt đầu có vài sợi bạc, mắt đã quầng thâm và hằn sâu vết chân chim mỏi mệt, bao nhiêu năm đã trôi qua, mà quê hương và dân tộc cứ chịu mãi từ cơn đọa đày lầm than này, đến cơn bạo lực dẫn đến đói nghèo khác.
Cuộc sống ở Mỹ quay cuồng đến độ chóng mặt, có nhiều lúc Hắn không còn nhớ, hoặc không muốn nhớ rằng hắn còn có một quê hương, một quê hương mà hắn đã đứt ruột đứt gan bỏ ra đi để tìm lấy tự do, tương lai và miếng cơm manh áo.
Hắn đi dọc con phố từ tiệm Starbuck đến các tiệm quán ăn giải khác khác trong khu phố thương mại gần nhà, trời đã ngã về chiều, cơn gió sa mạc thỉnh thoãng rít từng cơn, se sẽ lạnh buốt giá tâm hồn người viễn xứ.
Mới đó mà 23 năm, tóc hắn đã ngã màu, tâm hồn đã nguội lạnh, đôi mắt ngày xưa mơ màng và nghệ sĩ bây giờ vẫn đục như người mất hồn.
Sự chờ đợi mãi cho một quê hương tươi sáng và đẹp đẻ đã làm con người hắn mòn mõi, Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời, cố gắng hình dung một ngày năm ấy tháng 4, hắn cùng gia đình vội vả bỏ chạy quê hương, bỏ lại những kỷ niệm, những hàng dừa, bãi biễn, bà con và bạn bè, để đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa lạ, mà ngay cả trên quê hương hắn cũng không hề có, và không dung chứa gia đình hắn.
Hắn không phải là nhạc sĩ, không phải văn sĩ, lại càng không phải thi sĩ, đễ đủ khả năng diễn tả nỗi ngậm ngùi trống vắng của một kẻ tha hương… Hắn vẫn là một người Việt Nam đơn độc như người lữ hành lang thang trên xứ lạ quê người
Hắn uống 1 lượt 3 ly frappuchino caramel uống cho quên những niềm đau chôn dấu, cho nhớ rằng đâu đó hắn vẫn còn có một quê hương Việt Nam đọa đầy.
Mây lững lờ trôi, hồn ngây dại
Tha phương lạc bước, ngộ cố tri
Tháng tư vụt đến, tim đau nhói
Quê hương ơi, anh bỏ sao đành.
Ngày 4 tháng 4 năm 2013
Bảo Phán (Alain Bảo)