Đi Đêm ! (Truyện Ngắn Alain Bảo Phán)

Nằm ngữa mặt nhìn trân trân lên trần nhà, Leowill khoan thai thả từng ngọn khói thuốc theo hình vòng tròn nhè nhẹ bay cao. Anh liếc nhìn ra khung cửa sổ, đưa tay xem giờ rồi chép miệng:

  • Mới gần 6 giờ, mà trời đã đen sẫm. Thật là tháng 10 chưa cười đã tối.

Leowill dụi tắt điếu thuốc, bước vội tới bàn Phật thành kính xá xá… thắp một nén hương, rồi anh bước vội xuống lầu.

Cuộc sống giản đơn bình dị không ăn xài, chăm chỉ làm việc. Leo Will rất siêng năng thể dục vận động, anh quan niệm sức khỏe và thời gian là hai thứ quý nhất, là kim chỉ nam hướng dẫn mọi thứ trên đời.

Leowill tôn thờ chủ nghĩa độc thân, anh còn là một phật tử thuần thành khá am hiểu giáo lý. Đời vốn đã nhiều đau khổ, nhưng con người sinh ra thường tranh dành, bận bịu níu kéo lẫn nhau, nên lúc chết ai cũng mở trừng mắt không thể nhắm lại.

Nhiều bóng hồng thoáng qua đời, nhưng đến giờ Leowill vẫn một thân một mình, không con không cái. Vài người bạn thân thỉnh thoảng nhắc khéo:

  • Sao mày không lấy vợ, sinh con để sau này về già còn có người chăm sóc.

Leowill chỉ mỉm cười:

  • Chăm sóc hay không thì chưa biết, nhưng trước mắt phải có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ 18-20 năm, Sau thời gian đó thì mình đã già, có tiền hưu trí, chính phủ chu cấp rồi. Hơi đâu mà lo.

Có kẻ còn tỏ vè tán đồng:

  • Ừ phải đó, sống như vậy sướng. Lâu lâu lại quen một vài cô, hợp nhau thì đi ra đi vô, không hợp thì chia tay. Khỏi mất công ràng buộc. Xin cứ mãi là tình nhân cho đỡ nặng nợ.

Leowill nghĩ tới đó. thì nghe tiếng nước sôi reo lạch cạnh, anh vội đổ nước vào tô, lấy bịch mì gói Ramen hảo hạng, đập hai quả trứng, tất cả cho vào tô, rồi lấy một cái dĩa đậy lại.

Gió thổi mạnh làm khung cửa sổ đóng sập, Leowill nhíu mày tiến tới cài chốt. Anh bưng tô mì nóng hổi đặt trên một chiếc bàn nhỏ, vừa ăn vừa nhìn ra sân sau nhà.

          Ăn xong, Leo khoác chiếc áo choàng thật ấm, thật kiểu mà anh rất thích, rồi mở cửa đi dạo mát chung quanh khu nhà. Sau vài vòng tản bộ, Leo đổi ý, anh không vào nhà, mà quyết định đi thẳng đến Casino. Từ nhà ra sòng bài rất gần chỉ khoãng năm phút lái xe, khoãng mười lăm phút đi bộ. Leowill thò tay vào túi, chặc lưỡi:

          “Hôm nay vào đó vừa giải trí, vửa uống nước, vừa ngắm thiên hạ qua lại. Lâu lâu, mình cũng nên thoải mái một chút chứ.”

          Người phụ nữ Á Đông còn khá trẻ, chắc chỉ ngoài ba mươi, kéo ghế ngồi cạnh Leo. Cô cầm một chồng chip xanh đỏ lẫn lộn, nheo mắt với Leo, nhìn dealer rồi nói:

  • Deal me in!

Bàn Black Jack cuối tuần đông đủ tay chơi, một lúc sau thì chỉ còn hai người. Thiên hạ lần lượt rủ nhau bỏ đi, sau nhiều lần nhăn mặt cằn nhằn:

  • Crazy girl!

Người phụ nữ mỉm cười tỉnh queo:

  • Hit me! Hit me!

Thế là bài nàng cứ “bust” từ ván này sang ván khác lắm, lối chơi của nàng làm ảnh hưởng tới bài của người chung bàn, Leo vừa bực mình vừa tò mò:

  • You must be rich?

Người phụ nữ sửa lại khăn choàng cổ, nhìn Leo trả lời:

  •  No, not at all!

Nói xong cô cúi xuống, bàn tay vuốt mái tóc đen dài. Cô đẹp mặn mà, khuôn mặt tái xanh nhỏ nhắn trái xoan, áo sơ mi trắng mỏng, quần jean bó sát thân hình cân đối. Chiếc khăn choàng màu trắng thanh nhã quấn ngang cổ, rất hợp thời trang… Thỉnh thoãng, cô lại co rúm người thì thầm khe khẻ: “ lạnh quá”.

Thua từ ván này sang ván khác, chỉ một lát sau số chip cô mang theo đang bay sạch. Cô đứng lên loạng choạng, uống lấy ngụm cocktail whiskey cuối cùng, nhìn Leo:

  • Anh đưa em về được không?

Leo ngạc nhiên:

  • Sao cô biết tôi là Việt Nam?
  • Dễ mà, thì thấy anh đang coi tin tức bằng tiếng Việt trên Iphone.

Chợt hiểu ra, Leo phá lên cười:

  • À thì ra là vậy. Cô cũng tinh ý thật. Nhưng tôi không lái xe hôm nay, nhà tôi gần đây nên đi bộ ra chơi.
  • Thì em cũng vậy, nhà em cách đây có vài phút. Trời tối khuya quá, đi một mình em hơi sợ.

Thấy cô gái có vẻ dạn dĩ và thân mật, Leo mỉm cười đồng ý:

  • Được thôi, nhưng tôi chỉ đưa cô một quãng.

Bên ngoài trời đã tối khuya, đêm không trăng, gió lạnh sa mạc, Leowill lặng lẽ bước theo cô gái.

Đi một lúc thì cô gái rẽ vào khu đất trống cây cỏ được cắt tỉa cẩn thận, Leowill giựt mình nhìn thấy bảng hiệu: “Davis Cemetery.”

Anh lạnh người vội nắm tay cô gái hỏi lớn:

          – Ủa sao lại đi vào nghĩa trang vậy …?

Vừa lúc này trời bổng gió thổi mạnh, cát bụi bay ào ạt, vài tiếng chớp sáng lòa, mây đen ở đâu bổng kéo đầy.Cô gái đứng run lẫy bẩy, hai tay ôm chặt chiếc khăn choàng cổ, hàng nút áo sơ mi bật tung, lộ rõ bộ ngực căng tròn phập phồng.

Leowill lùi lại vài bước, và buông lỏng bàn tay chợt lạnh như băng của nàng, tiếng cô gái van nài:

  • Xin anh giúp em với? em khổ lắm!

Lấy hết can đảm, Leowill trấn an:

  • Chuyện gì? chuyện gì cô từ từ nói. Chuyện đâu còn có đó, nếu giúp được thì tôi nhất định giúp.

Cô gái kéo anh đến gần một ngôi mộ khang trang, còn mới lắm:

  • Đây là mộ chồng em. Anh ấy chết trẻ oan ức, nên hồn không siêu thoát. Cứ đúng đêm giữa khuya Halloween mỗi năm, là anh ấy hiện ra lang thang vất vưỡng dọc con đường này.

Leowill rùn mình lấy hết can đảm hỏi:

  • Thế sao cô không cúng bái, hoặc kêu người giải oan.
  • Em không làm được, phải người khác mới làm được.
  • Ủa sao kỳ vậy! nếu cô không giúp được thì làm sao tôi giúp được. Tôi cũng đâu khác gì cô.

Cô gái nước mắt đầm đìa:

  • Không, em không giúp được anh ấy! chút nữa anh gặp chồng em sẽ hiểu!

Đến đây Leowill giựt bắn người tự nhủ: “không lẽ đêm nay mình gặp ma sao.”

Đột nhiên trời đổ mưa ào ạt, sấm chớp sáng lòa. Cô gái quấn chặt chiếc khăn choàng trắng quanh cổ, rồi quỳ xuống bên mộ:

  • Anh ơi, anh ra đi …! có người chịu giúp anh rồi.

Gió bổng thổi mạnh, cây lá chạm vào nhau kêu xào xạc, vầng trăng lưỡi liềm le lói trên cao như quẹt một thứ ánh sáng tờ mờ trên ngôi mộ. Tấm bia bổng như nứt ra, một người đàn ông còn rất trẻ mặt mày đầy máu, khuôn mặt méo xệch bò ra:

  • Xin anh đừng sợ, em tên là Hoàng, Nguyễn Văn Hoàng. Em chỉ cần anh lên chùa nhờ thầy tụng niệm cho em ba ngày, ba đêm.  Sau đó nhờ anh đem vật này về chùa chôn cất.

Leowill cố gắng trấn tĩnh rồi thều thào hỏi:

  • Tôi…Tôi sẽ cố gắng giúp anh. Vậy anh đưa vật đó đây.

Người đàn ông mếu máo cám ơn, rồi bổng giựt mạnh chiếc khăn choàng của cô gái. Chiếc đầu cô rơi bịch xuống đất. Cùng lúc đó hình bóng của cô dường như bay bổng lên cao, và Hoàng cũng biến mất vào trong mộ. Xa xa chỉ có tiếng lanh lảnh của hai vợ chồng vang lên:

  • Chúng em cám ơn anh, nhờ anh mang đầu vợ em báo cảnh sát, rồi chôn cất trên chùa.

Trời bổng tạnh mưa – ngừng gió, khung cảnh trở nên im lặng tịch mịch khác thường. Dưới chân Leowill, đầu của cô gái được bọc cẩn thận trong khăn quàng trắng vẫn nằm yên. Leowill nhíu mày dụi mắt, dung hai tay vỗ vỗ vào mặt, như để biết mình không mơ…..

Cảnh sát xác nhận chiếc đầu lâu là của một cô gái Việt nam tên Trang, thường hay quanh quẫn ở nghĩa trang. Chồng cô ta tên Hoàng tự tử sau một tai nạn xe hơi, thân thể toàn thân bị liệt. Trang như điên như dại, cuối cùng trong lúc đi lang thang gọi tên chồng, cô bị một tên homeless hảm hiếp giết chết, rồi chặt đầu.

Cảnh sát bắt được tên giết người nhưng không tài nào tìm được đầu của Trang, thế là họ đành phải chôn Trang như vậy…

          Sau khi hỏa thiêu đầu lâu của Trang, Leowill xin phép quý thầy ngôi chùa gần nhà để tro cốt của nàng tại đây, hàng ngày được tụng kinh niệm phật. Anh cũng không quên đem tên tuổi người chồng Nguyễn Văn Hoàng lên chùa cầu siêu cùng với Trang. Từ đó người ta không còn nghe tiếng khóc nỉ non, hoặc bóng người hiện hình lang thang chung quanh nghĩa trang Davis!

Mùa Halloween năm nay, Leowill quyết định chỉ ở nhà nghe nhạc xem phim. Anh không còn dám đi đêm, lang thang tản bộ như xưa.

Mùa Halloween – October 30 2023, Las Vegas NV USA

Tác Giả Alain Bảo Phán

Leave a comment