Trầm cảm- khốn khổ thế nào khi vướng phải.

Một anh đại gia tại Nha Trang bị đau bao tử, anh đi chữa bao tử, không hết bệnh. Anh lại đau lưng, đau tới không đi được. Rồi anh đi chữa lưng. Không hết. Anh đau vai gáy, đi chữa vai gáy. Không hết. Anh đau gan, đi chữa gan, không hết. Anh đau đầu, đau tới không ngủ được, đi chụp chiếu xem có khối u không. Không có. Mười năm trôi qua, anh ra vào bệnh viện như cơm bữa.

Một hôm cơ duyên nào đó, bạn anh là bạn FB của mình liền nói: “Tao nghĩ mày có vấn đề về trầm cảm. Tao thấy cuộc sống mày quá u ám từ khi ly hôn…”. Anh cãi “sanh tử lửa” với bạn, cho rằng mình vốn là người mạnh mẽ, không thể trầm cảm.

Nhưng rồi trong một buổi tối ngồi buồn sao đó, gọi cho mình. Mình nói: “Anh à, cái kiểu đau tùm lum thứ mà không tìm ra nguyên nhân, chữa không hết thì thường xuất phát từ tâm….Tâm đau thì các thứ nó đau theo. Người mạnh mẽ do tự nghĩ mình mạnh mẽ nên không than thở với ai, không tâm sự cùng ai, không đi chữa trị bệnh sẽ khó mà thuyên giảm mà sức khỏe mỗi ngày mỗi suy sụp..”

Mình hướng dẫn anh tới bác sĩ Lê Quốc Nam, một người bác sĩ chuyên khoa học từ Pháp về hiện đang làm việc tại SG.
Hôm sau anh đi ngay, lái xe đi ngay từ sáng sớm. Bác sĩ khám xong thì bảo: ” Quá nặng rồi, cần nhập viện luôn.” Và anh gọi cho người thân, nhập viện ngay BV Biên Hòa.

Mình kể câu chuyện này để các bạn nhận diện trầm cảm tác hại như thế nào. Và ai ai, dù mạnh mẽ tới đâu cũng có thể bị vướng phải mà không biết bởi họ không nghĩ tới tự vẫn bao giờ. Chỉ thấy buồn, chỉ thấy cô đơn, thấy cuộc đời không còn gì vui cả…..

Chuyện thứ hai. Một chuyện mới tinh, mới gần đây thôi:

Có một bạn gái rất xinh đẹp mình quen trên FB. Một hôm thấy mình viết stt khen thầy Tư Công, một thầy Đông Y ở Long Khánh, bạn liền inbox nói rằng: ” Hôm nào chị dẫn bạn bè đi dẫn em với. Em cũng nhiều bệnh ”

Mình đi với bạn bè lên long Khánh có nhắn hẹn bạn ấy ở nhà xe Cường Thủy. Lần đầu tiên mình gặp bạn ấy ngoài đời. Sau khi Thầy Tư Công khám xong mình hỏi em ấy: ” Thầy nói sao? ”

” Dạ thầy bảo, tất cả các cơ quan nội tạng em suy yếu, tim phổi yếu, gan thận yếu…Em như cái cây bị rỗng ruột…”

Mình vào vấn đề ngay: ” Em có chuyện gì buồn ở gia đình không? Chị nghi ngờ em trầm cảm. Em có mất ngủ không? ”

Em ấy liền thố lộ: ” Em mất ngủ hai năm nay vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Em mất ngủ triền miên. Em trầm cảm, em biết, vì nhiều khi em có ý định tự vẫn… Nhiều lần đã nghĩ tới cái chết…”

Câu chuyện thứ hai cũng cho thấy, có những người bệnh họ biết họ bệnh nhưng người thân không ai quan tâm, không ai khuyên họ đi chữa, không ai ép buộc họ chữa bệnh, cho đến khi họ tìm tới cái chết.

Tranh: Van Gogh tự họa

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s