Mình đọc được bài này lâu rồi. Thỉnh thoảng vẫn muốn đọc lại…
Đàn Ngang Cung
Tâm Vô Lệ phóng dịch – tvvn.org
(The Paradox Of Our Time – Vô Danh)
Chúng ta đã đi đến tận mặt trăng và trở lại thế nhưng chúng ta cảm thấy khó khăn khi phải băng qua đường thăm người láng giềng vừa dọn tới. Chúng ta chiến thắng phần ngoại vi (không gian) nhưng thất bại chuyện nội tâm. Chúng ta làm những việc lớn hơn nhưng chưa chắc là tốt hơn.
Chúng ta nổ lực tẩy sạch môi trường ô nhiễm nhưng lại làm ô nhiễm tâm hồn. Chúng ta có thể xẻ đôi phần tử atom cực nhỏ mà lại không thể xẻ bỏ tính kỳ thị của mình.
Chúng ta viết nhiều hơn mà hiểu biết ít hơn. Chúng ta hoạch định nhiều lắm nhưng hoàn tất công việc ít quá. Chúng ta học cách làm gấp rút mọi việc mà không học tánh kiên nhẫn. Chúng ta chế tạo thêm nhiều máy điện toán để có thể tăng khả năng thông tin vậy mà lại không nói chuyện để hiểu nhau.
Thời đại này là thời đại đồ ăn liền và tiêu hoá chậm; vóc người chúng ta cao hơn tổ tiên của chúng ta mà đạo đức lại sụt xuống. Chúng ta buôn bán lời bạo mà quan hệ giữa chúng ta rất xạo.
Thời này là thời hòa bình thế giới thế mà lại có nội chiến nhiều nơi; nhiều chỗ để vui chơi mà lại kém đi niềm vui; có nhiều loại đồ ăn hơn mà giá trị dinh dưỡng kém xuống.
Thời đại này là thời đại chồng vợ đều đi làm để kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình nhưng mà việc gia đình ly dị lại nhiều hơn; thời đại của nhà cửa tráng lệ mà nhiều thảm cảnh gia đình tan nát. Thời đại di chuyển xa gần mau chóng, thời tả mặt một lần rồi bỏ thùng rác, thời quăng hết giá trị đạo đức, thời tình cảm một đêm, thời thân thể phì độn, và thời đại của thuốc có khả năng làm ta hăng hái cổ võ, có khả năng làm ta yên lắng, có khả năng làm ta giết người.
Đây là thời hàng bày đầy dẫy phía ngoài trong khi ở trong thì trống rỗng; thời mà kỹ thuật hiện đại có thể mang những lời này đến cho bạn và cũng là thời lúc mà bạn có thể chọn lựa giữa việc cất giữ những lời tâm huyết này, hoặc bấm chữ “Xóa”.
…………………………………..
Bản Anh Ngữ
The Paradox of our Time
Vô Danh
The paradox of our time in history is that we have taller buildings, but shorter tempers; wider freeways, but narrower viewpoints; we spend more, but have less; we buy more, but enjoy it less.
We have bigger houses and smaller families; more conveniences, but less time; we have more degrees, but less sense; more knowledge, but less judgment; more experts, but more problems; more medicine, but less wellness.
We drink too much, smoke too much, spend too recklessly, laugh too little, drive too fast, get angry too quickly, stay up too late, get up too tired, read too seldom, watch TV too much, and pray too seldom.
We have multiplied our possessions, but reduced our values. We talk too much, love too seldom, and hate too often. We’ve learned how to make a living, but not a life; we’ve added years to life, not life to years.
We’ve been all the way to the moon and back, but have trouble crossing the street to meet the new neighbor. We’ve conquered outer space, but not inner space; we’ve done larger things, but not better things.
We’ve cleaned up the air, but polluted the soul; we’ve split the atom, but not our prejudice.
We write more, but learn less; we plan more, but accomplish less. We’ve learned to rush, but not to wait; we have higher incomes, but lower morals; we have more food, but less appeasement; we build more computers to hold more information to produce more copies than ever, but have less communication; we’ve become long on quantity, but short on quality.
These are the times of fast foods and slow digestion; tall men, and short character; steep profits, and shallow relationships. These are the times of world peace, but domestic warfare; more leisure, but less fun; more kinds of food, but less nutrition.
These are days of two incomes, but more divorce; of fancier houses, but broken homes. These are days of quick trips, disposable diapers, throw away morality, one-night stands, overweight bodies, and pills that do everything from cheer to quiet to kill.
It is a time when there is much in the show window and nothing in the stockroom; a time when technology has brought this letter to you, and a time when you can choose either to make a difference, or to just hit “Erase”.