BÔNG GIẤY DƯỚI HỒ

Buổi chiều mùa hạ, ánh hoàng hôn vỡ ra trên lan can tầng hai. Thanh An quấn chiếc khăn nhỏ trên đầu, soi mình trong gương. Mái tóc đen xõa ngang lưng, làn da vẫn mịn và ấm, nét cười gợn nhẹ nơi khóe môi. Ngoài bốn mươi, nhưng giữa những người bạn cùng tuổi, nàng vẫn trẻ đến khác thường — như thể thời gian chỉ dừng lại ngoài khung cửa.

Ngôi nhà lớn quanh năm vắng tiếng cười. Tuấn – chồng nàng – đã về Việt Nam cả tuần. Hai đứa con trai học xa, thỉnh thoảng mới ghé qua rồi lại đi ngay.
Thanh An sống một mình, giữa căn nhà rỗng vang tiếng bước. Mỗi tối, nàng ngồi bên đàn piano, rót một ly vang đỏ, nhắm mắt lần theo những phím nhạc cũ của tuổi trẻ.

Âm thanh lan ra, lạnh và sâu, như chạm vào những khoảng trống mà bản thân nàng không muốn gọi tên.
Có lần, khi tay lướt qua phím đàn, nàng chợt cảm thấy Tuấn đứng sau lưng— khuôn mặt méo mó, cái đầu hói, nụ cười hời hợt. Tuấn luôn viện cớ “đau lưng” để né tránh gần gũi âu ếm vợ. Tuấn nói rằng đã đến tuổi “cuốc đất trồng khoai”, còn yêu đương chỉ dành cho bọn trẻ. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi đi công tác Việt Nam, anh như trẻ lại, giày bóng áo thơm, tóc chải chuốt, ánh mắt sáng rực trước gương.

Thanh An không hỏi. Nàng chỉ nhìn, rồi im lặng. Im lặng — thứ duy nhất nàng còn đủ sức để làm.


Một chiều cuối tuần, nàng lái xe về nhà, trời khét nắng.
Cổng mở, sân nhà trải đầy bóng bông giấy. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, Thanh An khựng lại. Áo sơ mi, cà vạt, váy lạ — rơi vãi trên sàn nhà. Hơi rượu vương khắp không khí.
Cầu thang – từng bậc, từng bậc – vương áo ngực, vạt váy.

Tiếng rên rỉ vọng từ trên phòng.
Khi cánh cửa bật tung, tấm gương đối diện phản chiếu cảnh tượng mà mãi sau này, nàng vẫn không rõ là mơ hay thật.
Tuấn – đầu bạc, tấm lưng trần ẩm mồ hôi, úp vào ngực cô gái trẻ. Cả hai trần truồng, gối lên chăn gấp dở.

Thanh An sững sờ, ném mạnh chùm chìa khóa vào tấm gương trước mặt, tiếng thủy tinh vỡ hòa trong tiếng gió rít qua khung cửa.
Tuấn quay lại, giọng dửng dưng:
“Em về sớm quá.”

Nàng cười cay đắng:
“Phải. Về sớm để thấy mình chẳng còn nhà mà về.”

Rồi nàng nhìn mình trong tấm gương — cái thứ từng phản chiếu gương mặt mịn màng, giờ vỡ toang thành trăm mảnh. Trong đó, khuôn mặt nàng rã ra thành từng vệt nhỏ, sáng mờ.

“Đẹp đấy,” nàng khẽ nói, “như đời tôi – nứt nẻ, mà thật.”


Đêm ấy, Thanh An lên xe lái đi, đầu xe hướng ra ngoài – thói quen cũ để mỗi sáng khỏi phải quay đầu xe.
Chưa bao giờ thói quen ấy lại hữu dụng như bây giờ.

Con đường ven hồ vắng tanh, ánh đèn quét lên mặt nước loang lổ vàng.
Nàng mở cửa kính, gió lùa tung tóc. Không còn là người vợ bị phản bội nữa. Chỉ là một người phụ nữ đang rời bỏ một thân xác cũ.
Người ta nói, đêm ấy, hồ dậy sóng mà không ai biết vì sao.


Ba năm sau.
Mặt hồ vẫn tĩnh lặng. Mùa đông năm ấy, có người đàn ông ngồi trong quán kem ven hồ, tên là Bảo – một người đàn ông trung niên ít nói. Ông vẫn thường chọn bàn gần cửa kính, nhìn ra mặt nước như đang chờ ai.

Một chiều cuối đông tháng chạp, khi nắng đã lịm tắt, ông thấy nàng.
Một người phụ nữ dáng cao, áo khoác nhẹ, tóc xõa, ánh nhìn mông lung nhưng ấm. Nàng chọn bàn cạnh cửa sổ, gọi kem dâu.

“Xin lỗi, bàn này có ai ngồi chưa?”
“Chưa. Cô cứ ngồi.” — giọng Bảo dịu, hơi khàn.

Họ nói về những điều nhỏ bé: quán vắng, hương kem, gió hồ.
Bảo cười nhẹ:
“Tôi hay đến đây để ngắm người. Ai cũng có câu chuyện giấu trong mắt mình.”
Thanh An nhìn ra hồ, khẽ hỏi:
“Vậy trong mắt anh, tôi là ai?”
“Là người từng vỡ tan… mà vẫn biết cách ngồi trước hoàng hôn để ăn một ly kem dâu.”

Nàng cười. Vị kem thấm lên môi, vừa ngọt vừa lạnh – lần đầu tiên, vị ngọt ấy không khiến nàng đau nữa.

Từ đó, họ gặp nhau vài lần. Nàng nói ít, thường chỉ im lặng lắng nghe. Bảo thấy ấm áp, như đang nói với người đã hiểu hết nỗi buồn trong lòng ông.
Cho đến một ngày, nàng không đến nữa. Trời vẫn mưa, quán vẫn mở, nhưng bàn cạnh cửa sổ trống không.

Ba buổi liền, rồi bốn.

Một tối, Bảo thấy bóng Thanh An bên kia đường. Nàng đi rất chậm, hướng về khu phố cũ. Ông gọi theo, nhưng gió nuốt mất tiếng vành môi.
Ông bước qua hồ, đi theo con đường đầy bụi nước. Nàng rẽ vào căn nhà bỏ hoang có bảng “For Sale”, cổng gỉ sét, sân trơ gốc bông giấy khô.

Cổng mở kẽo kẹt. Thanh An bước vào.
Bảo vội theo, nhưng khi đến nơi – bên trong trống rỗng, lạnh và tối.
Trên tường treo mảnh gương vỡ. Ánh sáng đèn đường rọi vào, phản chiếu hình ảnh người đàn bà ngồi bên ghế bành, đôi mắt xa xăm. Rồi bóng ấy tan đi như sương.

Sau này, khi hỏi chủ quán, Bảo mới biết:
“Cô ấy chết rồi,nghe nói bị tai nạn … ba năm trước, ngay khúc cua ven hồ. Thỉnh thoảng, người ta vẫn thấy bóng cô ngồi ăn kem dâu chỗ ông ngồi đấy.”

Bảo im lặng.
Đêm đó, ông trở về, mở cuốn sổ cũ, định viết một truyện ngắn về người đàn bà ấy. Nhưng ngòi bút không chịu di chuyển.
Bởi ngoài cửa sổ, hương bông giấy khẽ tràn vào — mùi hương nhè nhẹ, ngọt như dâu, buồn như nước hồ.


Tuấn – kẻ từng phản bội – cũng trở lại nơi ấy.
Ba năm đủ để hắn mất tất cả: tiền bạc, công việc, và cô bồ trẻ.
Nhưng thứ mất nhiều nhất là giấc ngủ.

Hắn vẫn thấy nàng – thấp thoáng trong gương, trong nước, trong những giấc mơ lẫn lộn thực ảo. Mỗi lần soi mặt rửa tay, vừa chạm nước, hắn lại thấy mình bị kéo xuống, hơi lạnh cuốn lấy.

Đêm ấy, hắn đến hồ, miệng lẩm bẩm:
“Anh chỉ muốn nói… xin lỗi.”

Mặt hồ lặng. Rồi từ làn sương, bóng người phụ nữ hiện lên, mờ mà rõ. Áo trắng, tóc đen, mắt sâu hun hút.
Thanh An nhìn hắn, nụ cười nhỏ và lạnh.

“Anh còn nhớ,” giọng nàng vang lên, “ngày anh đẩy tôi xuống hồ, anh nói: ‘Đừng quay lại nữa.’”

Tuấn khuỵu chân, mặt tái nhợt:
“Không… anh… anh không cố ý.”

“Không cố ý,” nàng khẽ lặp lại, “nhưng nước vẫn lạnh như ngày ấy.”

Hơi sương quanh mặt nước cuộn lên. Một tiếng kêu ngắn — rồi im lặng.
Khi Bảo chạy đến nơi, chỉ thấy những vòng sóng lăn tăn, và giữa vòng sóng, một cánh bông giấy đỏ nâu từ đâu đó rơi xuống, trôi lững lờ giữa ánh trăng.


Sáng hôm sau, báo viết:

“Người đàn ông trung niên tử vong dưới hồ. Không rõ nguyên nhân.”

Bảo gập tờ báo, nhìn ra mặt nước đang yên, những cánh bông giấy vờn theo gió.
Ông mở sổ, viết những dòng cuối cùng:

“Không có tội ác nào thật sự chìm dưới mặt nước.
Sớm muộn, linh hồn bị quên lãng cũng sẽ trở lại — không để trả thù, mà để đòi lại sự thật.”

Ngoài kia, hương bông giấy và mùi dâu quyện trong gió.
Mặt hồ sáng lên, phản chiếu một hình dáng mờ nhạt đang ngồi cạnh cửa sổ – người đàn bà mỉm cười, tựa đầu vào ánh trăng, đôi mắt bình yên như thể chưa từng có vết thương nào trên thế gian này.

Alain Bảo Phán. 27/12/2025

Leave a comment