Bước vào một tiệm tạp hóa khang trang, tôi đang ngẩn ngơ vì bài hát quá hay bằng tiềng Anh vang lên từ một chiếc loa nằm tận góc phòng. Linda thì chăm chú lựa những món ăn ướp khô được gói kỷ lưỡng trong những bao ny lông xinh xắn.
Một thanh niên còn khá trẻ chắc chỉ ngoài 30 vui vẻ chào:
- Anh chị mua một phần ăn, sẽ được tặng một ly nước mát free.
Tôi gật đầu cám ơn:
Không, anh chi mua đồ khô mang về thôi em. Tụi anh ăn rồi.
Nếu anh chị trả bằng tiền mặt thì được giảm giá ạ.
Linda đặt vài bịch cá khô trên quầy tính tiền:
- Vậy trả bằng tiền mặt nhe anh .
Nhìn thanh niên vẩn lúng túng scan từng món vẫn không xong, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Chắc em là Ông chủ nên ít tính tiền từ cashier hả em ?
Người thanh niên hiền lành giải thích:
- Dạ không phải, thường thì scan bằng máy, nhưng hôm nay tại tính bằng tiền mặt nên em không nhớ bao nhiêu tiền một món? Anh đợi một chút, để em kêu bà xã. Bả mới chạy qua chợ kế bên mua đồ.
Chỉ vài phút sau, một phụ nữ xinh xắn hối hả đẩy xe vào, vui vẻ nói lớn:
- Xin lỗi anh chị, em qua bên này mua một tí đồ cho gia đình
- Không sao đâu em!
- Anh chị ở tiểu bang khác qua chơi.
- Vâng, anh ở Las Vegas.
Bà chủ cười thật tươi:
- Wow! Bên đó có nhiều quán Việt Nam không anh?
- Quán bán đồ giống như em thì chắc khoãng 2-3 quán.
Lúc này ông chủ, đang đứng xem vợ tính tiền, chen vào:
- Bên đó mấy tiệm như vầy làm ăn khá giả không anh ?
- Anh cũng không biết em, dạo này trên Las Vegas cũng đông quán Việt Nam lắm. người Việt ở Cali lên trên đó làm ăn cũng nhiều.
- Anh nghĩ tụi em lên trên đó mở quán chắc khá hơn ? Dạo này ở Cali cạnh tranh dzữ quá.
Tôi mỉm cười tở vể thông cảm:
- Anh cũng nghĩ vậy, lần này xuống Cali anh thấy quá trời tiệm, mà hình như khách du lịch vắng hơn trước.
Lúc này cô chủ đã gói xong đồ:
- Nhưng ở đây vui hơn
Tôi bật cười:
- Đúng rồi đó em, ở đây thì chắc chắn vui hơn rồi. Nói xong tôi mỉm cười nhìn ông chủ trẻ đang đứng xớ rớ:
- Em đừng lo! Chừng nào bà chủ thấy bớt vui ở Cali, thì sẽ lên Las vegas mở quán mà !
Cả hai vợ chồng chủ quán cùng cười vang:
- Chúc anh chị đi chơi vui vẻ.
- Cám ơn em.
Lúc này một người phụ nữ lớn tuổi sau bếp bổng bước ra nói lớn:
- Nhớ quãng cáo nhiều người nghe.
Cô chủ nói nhỏ và chào lần nữa:
- Mẹ em! Có dịp anh chị trở lại ghé thăm quán tụi em.
Tôi gật đầu mỉm cười tỏ vẻ cám ơn và bước ra khỏi tiệm. Nắng sớm ban mai, và một vài ngọn gió thổi nhè nhẹ thật dễ chịu. Lái xe ngược về phía Phước Lộc Thọ Mall, tôi đâu xe sát bên tượng Trần Hưng Đạo chụp vài tấm hình. Ngọn cờ vàng ba sọc đỏ bay phât phới hiên ngang dọc đại lộ Bolsa, bên dưới khắc tiểu sử và công lao của Đức Thánh Trần. Dưới cùng là 2 câu thơ của Á Nam Trần Tuấn Khải:
“Sông Bạch Đằng phá quân Nguyên
Gươm reo chính khí, nước rền dư uy.”
Cách đó không xa cũng một lá cờ vàng ba sọc đỏ lớn hơn, cao hơn, sóng vai bên cờ Mỹ tung bay trên bầu trời ngay tại trước sân Phước Lộc Thọ.
Tôi bước đi dọc đại lộ Bolsa mà lòng ngập 1 niềm vui, dù không sinh sống ở Westminster, nhưng con đường này rất đỗi thân thương , và in đậm lịch sử cả triệu người việt tự do quốc gia trên bước đường định cư lập nghiệp.

Hai lá cờ hiện nay được ngạo nghễ tung bay trên thành phố Westminster, Orange County là do xương máu tâm huyết của hàng triệu người Việt Nam,trẻ già bé lớn bỏ ra để có ngày hôm nay.
Trên con đường này tôi đã đi qua cùng bạn bè vào những buổi lễ lớn, tưởng niệm, hoặc các phong trào đấu tranh chống sự xâm nhập phá rổi chia rẻ của Việt Cộng.
Giờ đây thế hệ chúng tôi 6x,7x,8x đã già đi, người thì lập gia đình bận rộn với con cái, kẻ thì đầu bạc muối tiêu không còn khỏe mạnh như xưa, nhưng hy vọng rằng các thế hệ tiếp nối sẽ luôn luôn hãnh diện, khi đi trên Đại Lộ Bolsa với những lá cờ vàng tự do tung bay ngạo nghễ.
Mãi suy nghĩ, tôi quên hẳn nhiệm vụ lùng kiếm mua một “la bubu” con vật búp bê được giới trẻ ưa chuộng, bán chạy và đắt như tôm tươi.

Bàn tính tò mò, tôi muốn mua 1 con “La Bubu” xem thử tại sao người ta lại phát cuồng lên vì nó. Đi bộ vòng quanh Phước Lộc thọ Mall trên lầu, cuối cùng tôi cũng mua được 1 con La bubu “authentic” với giá chợ đen 60$.
Chiều hôm đó, tôi và Linda đến coi show Thế Sơn kỷ niệm 40 năm ca hát, vì đến sớm hơn ½ giờ, chúng tôi đi bộ vòng quanh các cửa tiệm Goodwill và Ross gần đó chờ đúng 7:00 giờ.
Sau khi chụp hình với Thế Sơn, tôi được dẫn vào bàn. Nhờ ngồi gần đường đi, và còn rất sớm, nên tiện mắt quan sát khán giả vào xem. Rất nhiều cô chú lớn tuổi và những người mới đi làm về đến ủng hộ. Đây là một chương trình âm thanh tiếng hát rất rõ ràng và chuẩn bị kỹ, tôi thì chỉ thích coi và nghe màn ca cải lương của Thế Sơn, giọng anh khỏe và ấm, xuống ba câu cũng ngọt không kém Thanh Điền ( Bên cầu Dệt Lụa – Thanh Nga Thanh Sang).
Thế Sơn cùng thuộc 6x như tôi, anh ít nói và có lập trường VNCH rõ ràng. Tôi biết trong số khản giả đến coi ca nhạc Thế Sơn, một số rất lớn đến vì ủng hộ lập trường kiên định của Thế Sơn, tôi cũng là một người trong số đó.
Người ta nói những người giống nhau chơi với nhau, chúng tôi là con cháu của sĩ quan quân lực VNCH, mỗi người mỗi việc khác nhau, nhưng chắc chắn chúng tôi muôn giữ lửa cho lá cờ vàng tung bay bất diệt. Con đường Bolsa còn đó, hàng ngày được dẫm bỡi hàng triệu bước chân khác nhau, nhưng chúng tôi tin rằng đâu đó luôn phảng phất dấu chân của những người đã mất, đã hy sinh để có một đại lộ Bolsa trang nghiêm đầy lịch sử.

Viết đến đây thì không thể không nhắc người phụ nữ đứng sau Thế Sơn, Jocie. Nhờ sự nhanh nhẹn, xã giao và lịch thiệp của Jocie, mà Thế Sơn mới có một show thành công vượt bực như vậy. nếu Thế Sơn tình cờ đọc bài này, thì nhớ dẫn bà xã Jocie đi ăn và cám ơn thật nhiều nghe. Phần tôi, tôi cũng cám ơn Linda người phụ nữ luôn đi bên tôi. Người ta nói:
“Sau lưng một người đàn ông thành công, luôn có bóng dáng của một người phụ nữ.”
Con đường dù dài, dù gian khổ và chông gai đến đâu, nhưng nếu chúng ta cùng nhìn về một hướng, thì chắc chắn bước đi sẽ vững chắc, dễ thành công đến được mục tiêu.
Alain Bảo Phán
Las Vegas 07/30/2025 (Viết nhân dịp xem xong show Thế Sơn)