Điều buồn nhất là khi Kiều Nga còn sống thì chả ai buồn quan tâm hỏi han đến cô ngoài các chị em trong gia đình, một số bạn học thân trường Lê Quí Đôn và một số rất ít các bạn đồng nghiệp khác, đến khi Nga qua đời đột ngột thì đủ các bài viết mới cũ, youtube, trang mạng cái nhân, trung tâm đăng bài viết lớn nhỏ, bài hát, video (kể cả những người ăn cắp video material của mình để đăng lên FB để kiếm view kiếm likes, what the F ?) Các bài viết về Kiều Nga soi mói chuyện đời tư cá nhân, gia đình đủ thứ, đủ loại…

Bình thường, tôi là một người rất calm và không muốn biểu lộ cảm xúc của mình nơi công cộng, nhưng nỗi buồn, nỗi xót xa cho người bạn đáng thương của tôi chưa nguôi được thì đã phải chứng kiến những chuyện chướng tai gai mắt, kịch cỡm, giả tạo thói đời của nhân gian làm tôi không kềm hãm được sự bức xúc.
Kiều Nga đã từng nói với mình, “tui không cần bạn bè cái kiểu vui thì tới, buồn thì đi, tui không cần những lời tốt đẹp ngọt ngào trước mặt rồi lại đâm sau lưng chiến sĩ…” một con người chấp nhận và lựa chọn sự cô đơn theo ý mình.
Khẳng định một điều, Kiều Nga không phải là người có tính hiền lành nhẹ nhàng, một người không dễ bị bắt nạt trong giới show bizz, đôi khi K Nga rất “rough” trong các quan hệ xã hội.
Nhưng có một điều ít ai biết, cô là một người có trái tim rất tốt, một tấm lòng nhiệt thành, biết trân quý tình bạn, văn hóa và lễ nghĩa với những người cô yêu quí. Gia đình mình, bà xã, các chị, các em và bạn bè thân của mình đều rất thương Kiều Nga, trong những buổi sinh hoạt văn nghệ, tiệc tùng, sinh nhật, Kiều Nga very downn to earth, hòa đồng và thân thiết với tất cả mọi người.
Theo tôi, K Nga có biết là xung quanh Nga, người ta nói gì về Nga, nghĩ gì về Nga chứ, cộc cằn, nóng tánh, very rough in her language, làm một điều gì không đúng với nhau là Nga nói thẳng toẹt một phát vào mặt ngay một cách không ngần ngại.
Cho nên tôi, một con người tính hiền lành, cũng phải đồng ý với Kiều Nga ở một điểm là “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với Ma thì mặt áo giấy”, vì trên đời này, Ma thì nhiều mà Bụt thì chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Xin mượn 4 câu của Ngô Tịnh Yên để kết thúc bài viết.
“Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ.
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời
Đừng đợi ngày mai biết đâu tôi nằm im hơi
Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười?”
You re not alone anymore my friend.
You are free now.
But my heart is still mourning.
Nguyễn Sỹ Đan